Chợt Ngụy Vô Tiện thấp giọng lầm bầm một tiếng: "... Lam Trạm."
Hắn vươn tay, vụt bắt được một bên tay áo Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ vẫn canh giữ bên người hắn, mới vừa đang định đứng lên lại bị hắn túm được, lập tức cúi người, nhẹ giọng nói: "Ta ở đây."
Nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tỉnh lại, mắt vẫn nhắm nghiền tay lại túm hắn không buông, dường như đang nằm mơ, thì thầm: "... Ngươi... Ngươi đừng giận..."
Lam Vong Cơ ngẩn người, ôn nhu nói: "Ta không giận."
Ngụy Vô Tiện nói: "... Ừa."
Nghe được một câu như thế hắn giống như đã yên tâm, ngón tay hơi buông.
Lam Vong Cơ ngồi cạnh hắn một lúc, thấy hắn lại không cựa quậy, định đứng dậy lần nữa. Ai ngờ tay bên kia của Ngụy Vô Tiện lại mạnh mẽ nắm lấy hắn. Ôm lấy cánh tay hắn không rời, hô: "Ta đi với ngươi, mau mang ta về nhà ngươi đi!"
Lam Vong Cơ mở to mắt.
Kêu câu này xong, Ngụy Vô Tiện vẻ như đã đánh thức chính mình, lông mi run rẩy chậm rãi mở mắt, từ mơ mơ hồ hồ đến hoàn toàn tỉnh táo, bỗng phát hiện hai tay mình ôm Lam Vong Cơ như ôm cọng rơm khúc gỗ cứu mạng.
Hắn lập tức rụt tay về, thiếu chút nữa là lăn lông lốc ra, cử động quá lớn làm đụng đến vết thương trên bụng, nhăn mặt "ai" một cái lúc này mới nhớ ra trên người còn có vết thương. Giữa đám sao vàng năm cánh bung xòe, Kim Lăng, Giang Trừng, Giang Yếm Ly, Giang Phong Miên, Ngu phu nhân... Vô vàn khuôn mặt thay nhau lượn vòng trước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su/862490/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.