Ngụy Vô Tiện ngồi dưới đất, nghĩ lung tung một đêm, không biết từ bao giờ, hắn ngoẹo đầu, dựa vào sạp gỗ ngủ thiếp đi. 
Mơ mơ màng màng nghiêng ngả đến tảng sáng, hắn cảm giác có người nhẹ tay bế hắn lên, đặt nằm ngang trên sạp. Ngụy Vô Tiện cố gắng mở mắt, gương mặt vẫn lạnh nhạt kia của Lam Vong Cơ đập vào mi. 
Hắn lập tức tỉnh táo bảy, tám phần, kêu lên: "Lam Trạm." 
Lam Vong Cơ "Ừ" đáp lời hắn. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ngươi tỉnh hay là say?" 
Lam Vong Cơ: "Tỉnh." 
Y nắm cổ tay Ngụy Vô Tiện, trên hai cổ tay đều là vài lằn vết trói đỏ tươi. Lam Vong Cơ lấy một chiếc bình nhỏ màu xanh nhạt ra, cúi đầu bôi thuốc cho hắn. Thuốc mỡ trơn nhầy quét đến đâu, chỗ đó thoáng chốc mát rượi. Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại: "Đau quá à. Lam Trạm ngươi uống say xong thiệt chẳng lịch sự tí nào." 
Lam Vong Cơ chẳng thèm nhấc mắt, nói: "Tự làm tự chịu." 
Tim Ngụy Vô Tiện thoáng cái treo lên: "Lam Trạm, lúc ngươi uống say đã làm gì, ngươi không nhớ rõ thật à?" 
Lam Vong Cơ: "Không nhớ rõ." 
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Hẳn là không nhớ rõ. Bằng không y còn không thẹn quá hoá giận lăng trì mình luôn sao." 
Lòng hắn vừa vui vì Lam Vong Cơ không nhớ rõ, vừa khá tiếc vì y không nhớ rõ. Cứ như lặng lẽ làm một việc xấu, hay ăn vụng món gì đó, rồi một thân một mình núp trong xó lén vui vẻ lén cười trộm. Không tự chủ được, con mắt hắn lại nhìn chằm chằm vào môi Lam 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su/862472/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.