Tiên thủ Huyền môn xuất hành săn đêm, thường hay tiền hô hậu ủng, rất là phô trương. Nhưng Lam Vong Cơ xưa nay ưa độc lai độc vãng, cánh tay kia lại tà môn quái dị, hơi sơ ý chút là có thể hại đến người ngoài, nên y không hề dẫn theo môn sinh hay con cháu trong gia tộc, chỉ mang một mình Ngụy Vô Tiện, ngày càng chăm chăm dán chặt mắt vào hắn. Bàn tính như ý* về vụ chạy trốn của Ngụy Vô Tiện đã lạch cạch gõ đúng tiếng, nhưng trước sau gì vẫn dính vào cục nợ. Dọc đường thử nỗ lực chạy trốn nhiều lần, kết quả chẳng có lần nào là không bị Lam Vong Cơ một tay nắm gáy áo xách trở về. 
*ý nói kế hoạch vạch ra đẹp như mơ =))))) 
Hắn ăn thiệt vài lần, không khỏi nghĩ thầm: "Người này lớn rồi còn vô vị hơn trước đây nữa chứ, càng ngày càng khó chịu. Hồi trước chọc y, y còn biết ngượng, trông mà thích cực. Nhưng hôm nay chẳng những không nhúc nhích, mà còn biết đáp trả!" 
Đi theo hướng cái tay kia chỉ, hai người thẳng một đường đi về hướng Tây Bắc. Mỗi ngày hợp tấu một khúc, để tạm thời xoa dịu cơn giận và sát khí của nó, đi tới một vùng gần Thanh Hà, cánh tay vẫn giữ tư thế chỉ đường hồi lâu bỗng nhiên thay đổi. 
*An Tức = ngủ yên 
Nó rụt ngón trỏ về, năm ngón tay gom thành nắm đấm. Này chứng minh, thứ mà cánh tay chỉ, ở ngay chung quanh đây. 
Bọn họ vừa đi vừa tìm hiểu, đến một toà thành nhỏ ở Thanh Hà. Đang giữa ban ngày, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su/249535/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.