Ngụy Vô Tiện là người biết tìm thú vui cho mình, nhất là am hiểu mua vui trong sự khổ đau. Đã không có thứ gì để chơi, vậy thì cũng chỉ đành đùa giỡn Lam Vong Cơ mà thôi.
Hắn nói: "Vong Cơ huynh."
Lam Vong Cơ lù lù bất động.
Ngụy Vô Tiện nói: "Vong Cơ."
Nghe cứ như không nghe.
Ngụy Vô Tiện: "Lam Vong Cơ."
Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm!"
Cuối cùng thì Lam Vong Cơ cũng ngừng bút, đôi mắt lạnh nhạt ngẩng lên nhìn sang hắn. Ngụy Vô Tiện trốn lùi ra sau, giơ tay ra vẻ đề phòng: "Ngươi đừng có nhìn ta kiểu đó. Kêu ngươi Vong Cơ ngươi không ư hử nên ta mới gọi tên ngươi thôi mà. Nếu ngươi không thích thì gọi tên ta ngược lại đi."
*Cứ kiểu như "em lỡ hun anh rồi, anh không thích thì hun ngược lại em đi." =))))))
Lam Vong Cơ nói: "Bỏ chân xuống."
Tư thế ngồi của Ngụy Vô Tiện hết sức khó coi, người nghiêng sang một bên, chân duỗi ra bắt chéo. Thấy cuối cùng cũng chọc Lam Vong Cơ mở miệng được rồi, thầm vui vẻ như mây mờ trăng tỏ. Hắn nghe lời bỏ chân xuống, thân trên lại bất giác nhích tới gần hơn, cánh tay đặt trên thư án, vẫn là cái tư thế không ra thể thống gì kia. Hắn nghiêm túc nói: "Lam Trạm, hỏi ngươi một chuyện. Ngươi, có phải - rất ghét ta không?"
*thư án/ án thư có 2 loại (một dạng bàn) cao và thấp. Ở đây là án thấp ngồi với chiếu.
Lam Vong Cơ rủ mi. Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Đừng nha. Mới nói có vài câu đã không để ý tới người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su/249530/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.