Lâm Thanh Thanh dẫn Ngụy Vô Tiện tới cái miếu hoang cô ở, tạm thời thu xếp nơi đấy.
Đúng thế, miếu hoang!
Lâm Thanh Thanh cô tuy rằng mang theo linh hồn hơn ba mươi tuổi, nhưng mà cái cơ thể nhỏ bé này chỉ mới tám chín tuổi, lai lịch lại là kẻ lang thang, thế nên cô tạm thời chẳng có tinh lực dồi dào gì để phát huy, tới đây một tháng mà cô chưa bị đói chết cũng là nhờ ông bác nọ thấy cô đáng thương, cho cô cái bánh ăn giữa lúc sắp đói xỉu vì lâu ngày không ăn không uống, nhờ thế mà cô mới sống được.
Rồi sau này cô đi tìm ông bác ấy, giúp ông bán bánh trả ơn, mà ông bác ấy thấy cô chân tay lanh lẹ, tính tình cũng ngoan hiền hiểu chuyện, mỗi khi dọn quán sẽ cho cô mấy cái bánh nướng nóng hổi, khi bán đắt khách thì còn cho cô mấy đồng, đến bây giờ thì cả hai xem như tạm quen biết, có điều, muốn nhiều hơn cũng không được, Lâm Thanh Thanh cũng thức thời, không đòi hỏi gì thêm.
Ngụy Vô Tiện với Lâm Thanh Thanh đi vào cái miếu hoang, chẳng có vẻ ghét bỏ gì hết, ở đời trước, hắn còn không có một chỗ như vầy để ở luôn ấy chứ!
"A Anh, tỷ tên Lâm Thanh Thanh, bây giờ chúng ta tạm thời ở đây, đợi tỷ kiếm được tiền rồi, mình chuyển chỗ ở có được không?" Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn đi theo cô như vậy, lòng càng thêm kiên định với suy nghĩ phải kiếm tiền nuôi gia đình, không thể để A Anh đi theo chịu khổ được!
"Thanh Thanh tỷ, không sao hết, A Anh dễ nuôi lắm, A Anh cũng có thể giúp tỷ kiếm tiền!" Hắn đường đường là Di Lăng lão tổ, chỉ cần hắn muốn sống thì dù cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-quan-niem-giao-duc-co-kim-va-cham/225065/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.