Gần đây Ngụy Vô Tiện phiền não vô cùng, từ sau cái đêm Lam Vong Cơ bất thình lình vọt vào đại náo phòng hắn đó, Lam Vong Cơ lại ngày càng dính hắn! Khoan nói tới cả ngày cứ đi theo hắn, hễ chỉ cần có miếng gió thổi cỏ lay thôi là liền căng thẳng dõi theo hắn, làm hắn buồn bực không thôi.
Nhưng cứ mỗi lần hắn tính không cho y theo là, y như rằng Lam Vong Cơ sẽ mở to hai mắt long lanh tội nghiệp nhìn hắn, này này này, làm kiểu này rồi thì sao hắn mở miệng nổi đây?
Ngụy Vô Tiện hơi bực mình, lườm Lam Vong Cơ ngay kế bên mấy cái, hắn cảm thấy nếu giờ mà còn không phát tiết ra nữa là chắc mình ngột ngạt chết mất! Ngụy Vô Tiện dừng bước, nhìn Lam Vong Cơ nghiêm túc hỏi: "Lam Trạm, rốt cuộc dạo này ngươi bị sao vậy?"
Lam Vong Cơ cúi đầu không đáp, thực ra y cảm nhận được gần đây Ngụy Vô Tiện có hơi gắt gỏng, y cũng biết là do y mà ra, nhưng mà y vẫn muốn bám theo hắn. Chỉ cần Ngụy Vô Tiện không nằm trong phạm vi tầm mắt của y thôi là lòng y lại hoảng loạn không thôi!
Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói: "Lam Trạm, hỏi ngươi đó? Rốt cuộc sao vậy hả, dạo này trông ngươi không đúng chút nào!"
Sau khi chần chừ một hồi, Lam Vong Cơ mới nói: "Không sao." Y chẳng biết có nên kể ra hay không, giấc mơ đó quá kì lạ.
Lại nữa? Đêm hôm đó cũng y chang vậy, rõ ràng tới công chuyện rồi mà sống chết không chịu nói, tức chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-quan-niem-giao-duc-co-kim-va-cham/1076248/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.