Lâm Thanh Thanh nói xong rồi liền im lặng, mặc dù thật lòng cô còn muốn nói thêm, nhưng bây giờ chưa phải lúc, hôm nay chủ yếu là để xả giận cho A Anh!
A Anh rộng lượng không chấp nhặt, nhưng cô nhìn không nổi, cái lão cũ kỹ cổ hủ này mà không gõ một phát thì ngày sau A Anh sẽ chẳng sống yên ổn được! Có điều, Lam thị thì chỉ cổ hủ thôi, chứ tâm tư cũng chưa bại hoại, có một số việc vẫn cần phải tiến hành từng bước một mới tốt!
Lại chắp tay hành lễ với Lam Khải Nhân, Lâm Thanh Thanh bình thản nói, "A Anh còn trẻ, làm việc khó tránh khỏi suy xét thiếu chu toàn, có điều vốn không có ý xấu gì, tiên sinh chịu quản giáo một phần, Thanh Thanh hết sức biết ơn, vừa nãy có chỗ lời lẽ quá mức, mặc dù có nghi ngại bao che khuyết điểm, nhưng đều là lời từ tận đáy lòng, nếu có chỗ không thỏa đáng, còn mong tiên sinh chỉ giáo cho!"
Lam Khải Nhân vốn đang hứng chịu đả kích từng đợt từng đợt cuối cùng cũng bừng tỉnh lại, quan sát sắc mặt bình tĩnh của Lâm Thanh Thanh, rồi lại nhìn sang Ngụy Vô Tiện mọc ra cái đuôi rõ ràng sắp vểnh lên tận trời bên cạnh cô, tu chân giới đã có một nữ tử vừa sắc sảo vừa chói mắt như vậy từ bao giờ? Sao lại không phải thuộc về Lam gia lão chứ? Đáng tiếc quá...
Khoan nhắc đến chuyện lời nói của cô có vài phần đạo lý, chỉ riêng tác phong làm việc không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến thoái có chừng mực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-quan-niem-giao-duc-co-kim-va-cham/1076236/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.