Ngự Thư Phòng.
"Ngụy Anh, Ngụy công tử, ngưỡng mộ đã lâu." Lam Trạm nghiền ngẫm hai cách xưng hô này, nhìn về phía người đang cúi đầu.
Ngụy Anh quỳ thẳng tắp, tuy là tù nhân trên mặt lại không có nửa phần sợ hãi. Lam Trạm cười, trách không được người kia ở trên chiến trường luôn lấy mặt nạ gặp người. Nếu hắn lấy khuôn mặt kia xuất hiện trong quân,đó mới là làm nhiễu loạn lòng quân.
Ngụy Anh mặc một thân màu trắng, tay chân đều bị xiềng xích. Tĩnh Ninh thành bị phá, hắn theo người Giang thị cùng bị áp giải đến hoàng thành Cô Tô. Một mạch Giang thị qua nhiều thế hệ đều đóng quân ở Tĩnh Ninh thành, được bá tánh kính yêu. Cô Tô muốn làm phục ải biên thùy quan trọng này, tất nhiên trước đó phải nhổ tận gốc Giang thị.
Vốn cho rằng vào trong trong Cô Tô là đường chết. Lại không nghĩ hoàng đế Cô Tô chỉ đem bọn họ tù ở một chỗ trong kinh thành, phái trọng binh canh gác, mọc cánh cũng khó thoát.
Giang Trừng khó thở nói: "Giết người chẳng qua là chém đầu xuống đất, hành động này của Cô Tô rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ còn muốn chúng ta bán chủ cầu vinh, quả thực si tâm vọng tưởng!"
Ngụy Anh trấn tĩnh hơn một chút, chỉ nói: Sư phụ ở Khánh Quốc rất có uy vọng, bọn họ chắc là có tính toán gì đó."
Nhắc tới Giang Phong Miên, con ngươi Giang Trừng lại hơi tối, nói: "Qua chuyện này thân thể của cha đã không còn như trước. Còn có......"
Hắn lo lắng mà nhìn Ngụy Anh, muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-nhat-ky-thuong-quan-vuong/237585/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.