Ôn Chiêu cười châm chọc nhìn Giang Vãn Ngâm. Giang Trừng lại không biết sống chết nói. "Vậy thì đã sao? Ngươi là con của gia phó Giang gia, vì Giang gia bán mạng là vinh hạnh của ngươi!"
Giang Yếm Ly đứng bên cạnh, cầm những chứng cớ lên, vừa khóc vừa nói. "A Tiện, nhất định có hiểu lầm! A cha không phải người như vậy, a nương cùng A Trừng chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ thôi. Có hiểu lầm thì chúng ta về nhà nói, sư tỷ làm canh củ sen xương sườn cho ngươi được không? Chỉ cần ngươi trả Liên Hoa Ổ cho A Trừng, chúng ta vẫn là người một nhà, sư tỷ không trách ngươi."
Ôn Chiêu chán ghét nhìn Giang Yếm Ly, lui về sau. Đầu óc của nữ nhân này có vấn đề!
Tất cả đã rõ ràng rành mạch, tiền căn hậu quả đã không còn gì thắc mắc, lấy đâu ra hiểu lầm? Còn miệng dao găm tâm đậu hủ, đậu hủ làm bằng đá đi!
Không trách hắn? Ôn Chiêu hắn cần bọn họ tha thứ sao?
"Giang Đại tiểu thư, ta không có người nhà như các ngươi! Ở đây cũng không ai rảnh rỗi nghe ngươi khóc lóc kể lể!" Ôn Chiêu ngẩng đầu lên, tay siết chặt Cô Hồng kiếm. "Hiện giờ... ta chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về ta."
Vừa dứt lời, Cô Hồng ra khỏi vỏ, đâm vào đan điền của Giang Vãn Ngâm. Ôn Chiêu nhẹ nhàng cười, chuẩn xác đem kim đan lấy ra.
"Không!" Đôi mắt Giang Vãn Ngâm như nứt ra, gào lên. "Đó là kim đan của ta, là Bão Sơn Tán Nhân chữa trị cho ta!"
"Không cần lừa mình dối người!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-vong-tien-kieu-duong-bat-truy/1129289/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.