* là sinh nhật ấy, vì là truyện cổ đại nên mình để vậy
Hôm nay, gió nhẹ ấm áp, trời cao trong xanh.
Lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện dậy sớm như vậy.
Lam Vong Cơ tỉnh lại theo thói quen đưa tay sờ bên người, nhưng sờ trúng một mảnh lạnh băng, y chợt giật mình, thanh tỉnh hơn phân nửa. Bỗng phát hiện Ngụy Anh từ trước đến giờ luôn dính chặt trên giường nay không nằm cạnh mình, vội vàng hốt hoảng đứng lên nhanh chóng tìm khắp nhà cũng không thấy bóng dáng hắn.
Trong lòng hoảng hốt, nỗi sợ hãi dâng lên bao trùm cả trái tim, khoác vội ngoại bào, giày cũng không mặc, vội vàng phóng ra ngoài cửa.
Mới vừa ra cửa liền thấy người, nháy mắt lấp đầy cõi lòng lo lắng, người nọ trên tay bưng một tô [1] mì trường thọ, nước canh vẩy ra rơi trên vạt bào trắng tuyết của Lam Vong Cơ.
[1] một phong tục xưa của TQ, ăn vào ngày sinh nhật với mong muốn sống lâu trăn tuổi
Trên mặt Ngụy Vô Tiện có mấy vết đen, đôi mắt có chút sưng đỏ, lông mi còn dính chút tro than, làm khuôn mặt tuấn tú nhìn qua có chút buồn cười.
Trán Lam Vong Cơ còn không cột khăn buộc trán, tóc tai tán loạn, quần áo xốc xếch còn dính một chút dầu mỡ vàng vàng, chân trần đứng trên sàn nhà, ánh mắt đờ đẫn.
Hai người lăng lăng nhìn đối phương, vẫn là Ngụy Vô Tiện tròn mắt nhìn trước, bỗng phốc một tiếng bật cười: “Lạm Trạm, ngươi đã dậy rồi.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt không có hảo ý nhìn Lam Vong Cơ từ trên xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-van-linh-muoi-ba-nam/1204072/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.