Edit: Meow
Trước mặt từng vị Lam gia trưởng bối bị chính mình đánh trọng thương, Lam Vong Cơ thần sắc ảm đạm hốt hoảng, đôi môi run rẩy liên tục xin lỗi từng người: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..." Cả người y dính đầy vết máu, của chính y và của cả các vị tiền bối, sợi tóc tán loạn ở đầu vai, nào còn dáng vẻ của ngày thường.
Lam Vong Cơ lảo đảo mang theo Ngụy Vô Tiện còn đang ngơ ngác rời đi, ngự Tị Trần đưa hắn đến chân núi Di Lăng, xác nhận hắn đã an toàn lúc này mới nắm chặt tay trở lại Cô Tô Lam thị.
Trở lại Vân Thâm Bất Tri Xử, Lam Vong Cơ thậm chí còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, dưới ánh mắt kinh ngạc của chúng đệ tử, đi thẳng đến thư phòng của Lam Khải Nhân.
Vừa vào phòng, y "phốc" một tiếng quỳ xuống, lại trở về là Lam Vong Cơ như trước, mặt không biểu cảm, thanh âm lạnh như băng, nói: "Thúc phụ, ta sai rồi, ta đến đây chịu phạt..."
Lam Khải Nhân nhíu chặt chân mày, nhìn môn sinh đắc ý nhất của mình, buông nắm tay đang nắm chặt: "Vong Cơ! Ngươi... Ngươi sao phải khổ như vậy chứ?" Nhìn Lam Vong Cơ mặt không một tia gợn sóng, cuối cùng ông chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: "Thôi thôi, chính ngươi đi lãnh phạt đi, ba mươi roi giới tiên, mỗi người một roi."
"Vâng..."
Lam Vong Cơ tuy lớn lên ở Vân Thâm Bất Tri Xử, nhưng chưa từng thấy qua giới tiên hình dáng như thế nào. Thi hành hình phạt không phải là đệ tử Lam gia, mà là một đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-van-linh-muoi-ba-nam/1204059/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.