Lần đó, Kim Lăng vừa mới hạ gục một con yêu vật thì nghe được tiếng cười vui vẻ quen thuộc phát ra từ sau lưng. Hắn sững người một lúc, sắc mặt lập tức cứng lại, thậm chí còn quên tra Tuế Hoa vào vỏ.
Ba người từ từ đến gần, đúng là Tư Truy, Cảnh Nghi và Ôn Ninh.
Tư Truy là người đầu tiên hắn nhìn thấy, tiến lên cười dịu dàng thân thiết, nói: "Kim công tử, đã lâu không gặp."
Khuôn mặt Ôn Ninh trắng bệch cứng đờ không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ cùng bước theo, nhẹ nhàng nói: "Kim tiểu công tử."
Vừa thấy Ôn Ninh đến, máu toàn thân Kim Lăng đã bắt đầu sôi lên, bất giác nắm chặt chuôi kiếm Tuế Hoa, cảm giác xấu hổ lẫn hận thù đan xen nhau không thể kiềm chế được.
Tuy rằng Ôn Ninh đã cứu hắn, nhưng dù sao hắn cũng phải hận. Nếu không hận, Kim Lăng lại thấy có lỗi với cái chết của cha mẹ.
Hắn muốn giết Ôn Ninh báo thù, cực kì cực kì muốn giết y. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn đều không xuống tay được, mà Ôn Ninh thì cũng đã chết rồi.
Lam Cảnh Nghi thấy Kim Lăng không nói gì, cho rằng hắn vẫn đang kiêu ngạo ương ngạnh, bèn bất mãn nói: "Kim công tử, ngươi không nghe thấy à, đang chào hỏi ngươi đấy."
Kim Lăng hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhìn chằm chằm Ôn Ninh không chớp mắt, chậm rãi nâng tay chỉa mũi kiếm Tuế Hoa về phía y.
Ôn Ninh nhìn Kim Lăng, hơi cúi đầu xuống, không nói một lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-truy-lang-nguyen-sang-van-tap/2505287/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.