Ngụy Anh kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện trong thức hải cũng lâm vào trầm tư.
"Lam Trạm... Ta..." Ngụy Anh kích động nên không biết nói gì bây giờ.
"Ngụy Anh, ngươi cảm thấy chán ghét sao?" Lam Vong Cơ đột nhiên cảm thấy thời gian sao trôi chậm đến vậy, có lẽ từ hôm nay y sẽ mất đi tư cách đứng bên cạnh người này.
"Không phải! Không chán ghét! Chỉ là ta chưa từng thích người nào, không biết thích là như thế nào; nhưng ta không chán ghét ngươi, khi ta nghe thấy ngươi nói tâm duyệt ta, ta rất vui vẻ!" Ngụy Anh thấy biểu tình mất mác của Lam Vong Cơ, sốt ruột mở miệng giải thích.
"Ngụy Anh, ta biết!" Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Anh đang sốt ruột giải thích thì ôn nhu đáp lời. Y thực sự rất hạnh phúc, người y thích tuy vẫn chưa nói thích mình, nhưng không chán ghét sự tiếp xúc của mình, vậy sau này y vẫn còn cơ hội để Ngụy Anh đồng ý đứng bên cạnh hắn.
"Lam Trạm, ta thực sự không có chán ghét ngươi!" Nguỵ Anh bị Lam Vong Cơ ôm vào lòng, tâm tình bình tĩnh hơn không ít.
"Ta biết, ta tin ngươi." Lam Vong Cơ trấn an Ngụy Anh, khóe môi gợi lên một cái mỉm cười thật nhẹ. Tốt quá, người y thích cũng thích y.
"Lam Trạm, ngươi ăn chút gì đó đi rồi nhanh chóng nghỉ ngơi." Tâm tình Ngụy Anh bình phục, cũng nhớ lại chính sự. Bây giờ hai người đang ở trong cảnh nội Kì Sơn, ngày mai Lam Vong Cơ còn phải đi đến chỗ của Ôn Triều nữa.
"Được." Lam Vong Cơ chăm chú nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-song-sinh-hon/368232/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.