Một mình Ngụy Anh mờ mịt bước đi trên đường cái ở Di Lăng, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Lam Vong Cơ lại làm vậy.
"Hắn nói mình không đụng vào người ngoài nên hắn suýt chút nữa bóp chết ta. Hắn nói hắn không quen biết ta, ta và hắn không phải bằng hữu nhưng tại sao hắn lại làm loại chuyện này với ta?" Ngụy Anh cắn móng tay, suy nghĩ trong đầu loạn thành một mớ bòng bong.
"Có lẽ chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, hoặc cũng có thể là ngươi lúc ngủ không kiềm chế được, ép buộc hắn, dù sao thì hắn cũng chỉ làm ở mặt ngoài." Ngụy Vô Tiện không để tâm tới mấy chuyện này, suy cho cùng thì đây cũng không phải chuyện của hắn, hơn nữa còn chưa tiến triển đến mức độ khiến hắn không thể tiếp thu.
"Ai... Không nghĩ nữa!" Ngụy Anh xoa xoa ở vị trí của trái tim, không biết tại sao khi nghe Ngụy Vô Tiện nói Lam Vong Cơ cùng hắn chỉ làm mặt ngoài thì có chút mất mác buồn bã.
Ngụy Anh xoa xoa mặt, thay biểu tình chua sót bằng nụ cười bình thường.
"Tình tỷ, A Ninh, ta về rồi!" Ngụy Anh rảo bước đến Giám sát liêu, hô lớn.
"A Anh, A Tiện, các ngươi về rồi!" Ôn Ninh vui vẻ bước từ trong ra chào đón Ngụy Vô Tiện.
"Về rồi! Tình tỷ đâu?" Ngụy Anh vui vẻ khoác vai Ôn Ninh, cười hỏi.
"Tỷ tỷ đang khám bệnh, cần kêu tỷ ấy về sao?" Ôn Ninh hỏi.
"Không cần! Không cần! Lát nữa ăn cơm rồi nói cũng được." Ngụy Anh ngẩng đầu nhìn trời, sắp tối rồi.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-song-sinh-hon/368221/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.