Những khóa học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đều buồn tẻ chán ngắt, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Hôm nay giảng chuyện xưa của tổ tiên Lam Thị, Lam An cùng đạo lữ.
Bấy giờ, học sinh mới biết đạo lữ của đệ tử Cô Tô Lam thị nhất định phải là mệnh định chi nhân của họ.
"Thực sự nghĩ đến Lam gia luôn cũ kỹ lại có cái nhìn như vậy với đạo lữ nha!" Nhiếp Hoài Tang vừa lắc cây quạt trong tay vừa nói.
"Ngụy huynh, huynh có ý tưởng gì với đạo lữ tương lai không?" Một thiếu niên bên cạnh hỏi Ngụy Anh.
Nghe câu hỏi của thiếu niên, Lam Vong Cơ đứng cách đó không xa cũng quay lại nhìn hắn, chờ câu trả lời.
"Ta? Đương nhiên là lớn lên phải đẹp, ôn nhu, quan trọng nhất là làm được đồ ăn ta thích." Ngụy Anh đắc ý nói.
"Ngụy huynh, mệnh định chi nhân của Lam gia không chú ý nam nữ, huynh có ý tưởng nào khác không?" Một người khác cũng góp vui hỏi Ngụy Anh.
"Không chú ý nam nữ sao? Ôm nam nhân làm sao thoải mái bằng ôm nữ nhân!" Giang Trừng đứng cạnh bĩu môi nói.
Từ lúc thiếu niên kia nói những lời này, Ngụy Anh liền giật mình, bởi trong đầu hắn hiện lên gương mặt của Lam Vong Cơ, không trả lời kịp.
"Giang Trừng nói rất đúng!" Ngụy Anh bị ý nghĩ của chính mình dọa, sao hắn lại có ý tưởng này với Lam Vong Cơ chứ? Hắn lung tung đáp lời Giang Trừng, nhưng hắn không nhìn thấy Lam Vong Cơ đứng ở sau bọn họ, sắc mặt y đã trắng bệch.
"Tử Hiên huynh cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-song-sinh-hon/276650/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.