"Lam Trạm, ngươi thấy sao? Tên này không tệ đi?" Ngụy Anh cười tủm tỉm hỏi Lam Vong Cơ.
"Nhàm chán." Sắc mặt Lam Vong Cơ lạnh băng đáp lời.
"Hở? Tên này vui đó chứ! Đâu phải ai cũng giống ngươi làm một cái tiểu cũ kỹ, làm cái gì cũng theo chuẩn mực." Ngụy Anh cười ha ha nhìn biểu cảm của Lam Vong Cơ biến đổi.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi không nghiêm túc trừ túy được sao? Đừng làm chuyện mất mặt xấu hổ." Giang Trừng thấy Lam Vong Cơ bị Ngụy Anh chọc giận đến thay đổi sắc mặt liền rống to, thật sự xấu hổ chết người!
Ngụy Anh nghe được lời của Giang Trừng liền quay người, cười nói: "Ta khi nào làm chuyện mất mặt xấu hổ?" Sau đó liền không tiếp tục nhìn hắn, quay lại nhìn Lam Vong Cơ. Trong mắt Ngụy Anh lóe sáng, cầm gậy trúc lên, hô: "Lam Trạm, nhìn ta, mau nhìn ta!"
Lam Vong Cơ nghe tiếng thì nhìn lại, nụ cười của thiếu niên vô cùng rực rỡ, hắn đứng dưới ánh mặt trời khiến nụ cười của hắn càng chói mắt hơn. Đột nhiên một sào trúc mang theo bọt nước bay tới y, Lam Vong Cơ có chút ão não, y vì nụ cười của hắn mà thất thần, nhanh chóng nhảy đến một chiếc thuyền gần đó, hừ lạnh: "Nhàm chán."
Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ rời thuyền, liền chuyển cổ tay, sào trúc trong tay liền lật úp thuyền của Lam Vong Cơ vừa đứng lại. Đáy thuyền có ba con thủy quỷ dán vào, môn sinh của Lam thị nhanh chóng chế trụ.
"Ngụy công tử làm sao biết thủy quỷ ở dưới đáy thuyền của Vong Cơ?" Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-song-sinh-hon/276645/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.