Ngụy Vô Tiện giật mình nhìn thìa cháo mà Lam Vong Cơ đưa đến bên miệng hắn, Lam Trạm của hắn cũng sẽ uy hắn ăn cơm sao?
"Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?" Lam Vong Cơ thật cẩn thận hỏi.
"Không có, rất ngon." Ngụy Vô Tiện nhanh chóng há miệng ăn cháo trên thìa.
"Chậm chút. Ngươi mới tỉnh, không nên ăn quá nhiều, đến tối lại ăn tiếp được không?" Lam Vong Cơ nhìn chén cháo đã thấy đáy, nhẹ giọng hỏi.
"Được." Ngụy Vô Tiện cười trả lời, Lam Trạm của hắn cũng rất thương hắn đúng không? "Ngươi ăn cơm đi, ta chờ ngươi."
"Ừ." Lam Vong Cơ hoàn toàn quên mất gia quy, không biết cái gì là ăn chậm nhai kỹ, hai ba lần liền giải quyết xong bữa, sau đó ngồi lại bên người Ngụy Vô Tiện, im lặng quan sát người này.
"Lam Trạm, sao lại luôn nhìn ta vậy?" Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm đến có chút mất tự nhiên.
"Đẹp." Lam Vong Cơ đỏ tai nói.
"Lam Trạm, ta hỏi ngươi, ngươi... Ngươi không có.... Thực ra, ngươi không phải...." Ngụy Vô Tiện ấp a ấp úng không biết nên nói sao cho phải.
"Chuyện gì?" Lam Vong Cơ khó hiểu nhìn Ngụy Vô Tiện cứ ấp a ấp úng mãi.
"Ngươi không đặc biệt yêu ta đúng không?" Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, dứt khoát hỏi.
"Sao lại hỏi như vậy? Trạm kiếp này phi ngươi không thể!" Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện, nói.
"Nhưng mà... Lam Trạm của Ngụy Anh thích hôn Ngụy Anh nhất, nhưng lúc ta hôn ngươi, ngươi lại không hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-song-sinh-hon/2063576/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.