Ngày hôm sau, lúc Ngụy Vô Tiện rồi giường, mặt trời đã lên đến ngọn, Lam Trạm ngồi trong viện đánh đàn, Ngụy Vô Tiện đứng trước cửa lắng nghe, cảm thấy khúc này hơi quen tai, hơn nữa rất dễ nghe. Kết thúc, Ngụy Vô Tiện cảm thán: “ Không ngờ tiếng đàn của anh lại tốt đến vậy, chắc luyện lâu lắm rồi nhỉ?”
Lam Trạm liếc hắn một cái, cũng chẳng quan tâm, thấy hắn đã rời giường, nói: “Chiều nay tôi sẽ đến công ty, buổi tối có xã giao, không về ăn cơm. Tủ lạnh có thức ăn, nếu em không muốn có thể gọi cơm hộp, điện thoại với tiền đều ở phòng khách.” Dứt lời liền đi thay đồ. Đến khi quay ra vẫn thấy Ngụy Vô Tiện cứng đờ đứng đó, liền hỏi: “ Sao vậy, thiếu tiền à?”
Ngụy Vô Tiện đờ đẫn lắc đầu: “ Đủ rồi, số tiền này đủ để tôi ăn một tháng đó.”
Lam Trạm kì thực cũng là người không biết tính toán chi tiêu hằng ngày, cũng đành bỏ qua, lúc ra tới cửa, anh quay lại nói: “Ngụy Vô Tiện, qua biểu hiện hôm qua của em, ba ngày này không cho phép em ra khỏi nhà.”
Ngụy Vô Tiện cả kinh, nghĩ thầm: “ Tôi thích đi thì đi, xem anh làm được gì?”. Như đi guốc trong bụng hắn, Lam Trạm bổ sung: “ Ngoài cửa có camera theo dõi, di động của tôi có thể xem trực tiếp, nếu em ra khỏi cửa, lập tức hủy bỏ hợp đồng.” Dứt lời cũng không quan tâm phản ứng của Ngụy Vô Tiện xoay người bước đi. Vừa khép cửa, Lam Trạm nghe thấy Ngụy Vô tiện hét to một tiếng: “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-to-su-dong-nhan-van-ba-dao-tong-tai-yeu-thuong-ta/1359887/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.