Lam Hi Thần không biết bản thân ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi ngất bao nhiêu lần hay lần cuối cùng Nhiếp Minh Quyết không còn trên người y là lúc nào, chỉ biết trong vô số lần y từ trong mê man mở mắt, kẻ nọ vẫn còn điên cuồng luận động trên cơ thể mình. Ngoài ra đêm hay ngày, mệt mỏi hay đói khát đều không hề cảm giác được.
Bất quá, sau khi người kia ngồi dậy mặc lại quần áo, đường hoàng giúp y lau sạch cơ thể, đường hoàng đắp mặc lại hai lớp y phục cơ bản cho y, cũng rất đường hoàng nói với y rằng "Ngươi có thấy ta đáng tin không? Ta nói mình "ngâm thuốc" rất nhanh sẽ kết thúc, thì bây giờ đã kết thúc rồi. Tuy rằng bảy ngày qua thật ít, nhưng còn phải để dành ba ngày cuối cho ngươi ngủ lấy sức để trở về Lam gia tế tổ".
Lam Hi Thần nghe tới hai chữ "bảy ngày", cơ hồ muốn ngất thêm lần nữa. Nhiếp Minh Quyết..... hắn..... hắn "ngâm thuốc" một mạch những bảy ngày? Rốt cuộc là hắn dưỡng bệnh hay....lao lực? Đã thế còn hại y bây giờ đến một ngón tay cũng nhấc lên không nổi, lẽ ra ngay từ đầu y không nên để hắn đem mình ra làm thuốc ngâm tới ngâm lui mới đúng! Sao y có thể sai lầm như vậy nhỉ?
Mắt thấy người nằm trên giường nâng cặp mắt khiếp sợ lẫn ấm ức nhìn mình, Nhiếp Minh Quyết ngược lại tỏ ra vô tội dạ, còn tươi cười cúi xuống hôn lên mi tâm y một cái, mềm giọng bảo "Ta biết bảy ngày qua ngươi vì muốn ta khỏe mà đã mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep/1037315/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.