Toàn bộ thân hình hắn chiếm lấy khoảng không phía trên, dùng sức giữ chặt hai cánh tay mềm yếu lẫn đè nghiến đôi chân thon dài của y. Lam Hi Thần trợn lớn mắt "Ngươi.....ngươi.....sao ngươi lại.....ta vẫn chưa giải huyệt mà?".
Nhiếp Minh Quyết cười nửa miệng "Con thỏ ngốc! Ngốc ơi là ngốc! Ngươi đã quên thân thể ta là cái gì mà thành sao? Hỗn độn chi khí, đâu có kỳ kinh bát mạch như xác phàm hay tiên nhân mà dễ dàng bị điểm, chẳng qua ta muốn xem xem ngươi có gan giở trò gì". Hắn vờ vĩnh than vãn "Ngươi có biết không, những hành động của ngươi lúc nãy, khiến ta buồn cười thì ít mà khó chịu thì nhiều. Ngươi cũng biết, một khi chọc ta không vui, hậu quả sẽ ra sao rồi chứ?". Vừa nói vừa đưa tay vuốt ve gò má của y "Hoán nhi, thời gian đùa giỡn của ngươi đã hết, bây giờ thì đến lượt ta. Lúc nãy ngươi có thể không làm ta sợ, nhưng ta không đảm bảo khi ta ra tay ngươi cũng không sợ".
Lam Hi Thần lúc này mới ý thức được mức độ nguy hiểm mà sự dại dột mình vừa gây ra, mặt mày lập tức tái mét, hai hàm răng va vào nhau lập cập, run rẩy chống chế "Cái đó....ta không phải đùa giỡn.....ta là thật tâm muốn hãn thê vượng phu......ưm". Tất cả những lời muốn thanh minh ngay sau đó đã bị Nhiếp Minh Quyết hung hãn dùng miệng chặn lại. Hắn vồ vập lấy cánh môi hoa đào, không một chút dịu dàng mà cắn thật đau, rồi nhân lúc y theo bản năng hé miệng kêu đau, lưỡi hắn đã lùa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep/1037294/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.