Y tự nhủ bản thân rằng ít nhất đây không phải lần đầu tiên bị ép buộc làm việc này, thêm nữa thì bản thân cũng đang buồn ngủ đến díp cả mắt, thế là an phận với tay mò lấy chăn được xếp gọn ở chân giường đắp tạm. Sau đó cứ thế ngủ ngon lành như thể trời không biết đất chẳng hay.
Chợp mắt không được bao lâu thì có tiếng huyên náo truyền đến. Lam Hi Thần theo phản xạ giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sáng bảnh mới lúi cúi ngồi dậy, dụi mắt thì thấy Nhiếp Minh Quyết đang cầm Băng Di vận lực. Y chỉnh lại mạt ngạch một chút, lúc chống tay bước xuống giường mới phát hiện vị trí bên cạnh không có hơi ấm, té ra người kia cả đêm không có nằm xuống, vậy thì kêu làm mát giường chẳng phải quá rỗi hơi sao?
Lắc lắc đầu cho quên đi cảm giác khó chịu, Lam Hi Thần đeo xong giày, rảo bước đi tới cũng là lúc Nhiếp Minh Quyết dừng vận lực. Hắn ném Băng Di lại cho y, rời khỏi nhuyễn tháp, nói "Có lẽ lần trước Tuệ Trang trưởng công chúa giúp ngươi gỡ phong ấn của bản quân, nàng ta tiện tay đã gỡ đi một phần nhỏ phù chú trên kiếm, cũng tốt, nhờ vậy mà đêm qua bản quân mới hoàn toàn thanh tẩy được hết tà khí trên đó". Hắn thong dong bước ra phía cửa, không quay lại mà ném một câu "Ngươi chuẩn bị đi, một canh giờ sau sẽ xuất phát".
Lam Hi Thần nhìn hắn đi một mạch, lại nhìn Băng Di một chút, thực sự đêm qua hắn không chợp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep/1037270/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.