"Ngươi là ai?".
Lam Hi Thần vốn định viết thật ra thứ y thấy hôm đó chỉ là bóng lưng của một nam nhân, nhưng đạo âm thanh cắt ngang vừa rồi làm y cùng Đàm Triết quay lại, phát hiện Nhiếp Minh Quyết đứng đó từ bao giờ, trên tay hắn cầm hai khối đá màu xanh ngọc cực kỳ đẹp mắt, nhưng trên mu bàn tay lại chi chít những vết xước. Điểm ngạc nhiên là trên mặt hắn đông cứng lại như băng.
Lam Hi Thần thấy hắn bị thương liền lo lắng chạy đến xem, Nhiếp Minh Quyết thấy y đến bên chân liền ngồi xổm xuống, bởi vì hai tay đang cầm hai khối đá nên hắn chỉ có thể dùng mu bàn tay xoa nhẹ trên đầu Lam Hi Thần. Phút chốc y cảm thấy hành động này thật giống với lúc nhỏ, mỗi khi y nói cái gì không đúng, Nhiếp Minh Quyết sẽ xoa đầu y và nói mấy câu như "Ngươi ngốc quá!", "Lần sau không được làm như thế!", "Đừng có nghĩ vẩn vơ!".
Nhiếp Minh Quyết khẽ hất hàm ra sau, ý muốn Lam Hi Thần trèo lên vai hắn. Y vội trèo lên, bất ngờ Nhiếp Minh Quyết đứng dậy, hơi trừng mắt nhìn Đàm Triết lặp lại câu hỏi lúc nãy với giọng không vui "Ngươi là ai?".
Đàm Triết cũng giống như Bắc Đường Lạc Vi, thân là con một xuất thân cao quý lại hết mức được chìu chuộng nên không chịu được có ai thái độ với mình, liền nhướn mày "Này này này, dùng giọng điệu gì đó hả? Ta ăn cắp ăn trộm cái gì của ngươi rồi sao mà hỏi như hỏi phạm nhân vậy?".
Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep/1037142/chuong-88.html