Người trước mắt là Viên Hiệu, gia phó ba đời của Nhiếp thị. Lúc nhỏ mỗi lần đến đây, Viên Hiệu sẽ vô cùng niềm nở nói chuyện với y, còn thường làm như không thấy mỗi lần y cùng Nhiếp Minh Quyết lén trốn ra ngoài chơi mà không xin phép. Từ đó đến nay đã trải qua bao nhiêu năm, sự già cỗi trên gương mặt người gia phó tốt bụng này khiến Lam Hi Thần thật là thương xót.
Vậy mà Viên Hiệu vẫn tỏ vẻ vui mừng như trước đây "Khỏe, ta rất khỏe. Nhưng Trạch Vu Quân, trông ngươi hình như tiều tụy hơn một chút so với lần trước ta nhìn thấy ở Thanh Đàm hội".
Lam Hi Thần cười khổ "Khi đó tâm tư ta muộn phiền nên không có để ý thấy Viên thúc, xin thứ lỗi cho".
Người của Lam gia rất để ý bề ngoài trong mắt người khác, mỗi một ánh mắt và cử chỉ phải hết sức nhã nhặn để người ta không có ấn tượng xấu. Nhưng Viên Hiệu đây đối với Lam Hi Thần mà nói cũng không phải người xa lạ gì, dù có thất thố một chút cũng chẳng sao.
Viên Hiệu xua tay "Không cần xin lỗi, ta nào có trách cứ gì ngươi. Chỉ là ta lo lắng nên hỏi han một chút", rồi nhìn một lượt ba người bên cạnh y, nói "Trạch Vu Quân sao lại tới đây? Còn hai vị đây là?".
Lam Hi Thần không tiện giới thiệu dài dòng, chỉ nói "Bọn họ là bằng hữu của ta. Viên thúc, ta cũng không dám giấu ngươi. Kỳ thực lần này ta đến là vì đại ca. Ngươi có biết hiện tại hắn ở nơi nào không?".
Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep/1037115/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.