Quả thật đúng như lời Đông Phương Trường Nguyệt nói, đằng vân thực sự rất nhanh, hơn nửa canh giờ sau Lam Hi Thần đã đuổi kịp thủy quân. Tìm mãi mới thấy chiếc thuyền chỉ huy lớn nhất đi giữa mười hai chiếc thuyền tướng. Lúc đáp xuống thuyền trong sự kinh ngạc của mọi người, Đông Phương Trường Nhật vội vã bước tới nhìn Lam Hi Thần không sót nơi nào, hỏi "Tại sao ngươi đến đây? Bản quân không phải đã kêu A Nguyệt coi sóc ngươi sao? A Nguyệt tại sao lại tắc trách như vậy chứ, lần này về nhất định phải hỏi tội nàng mới được".
Lam Hi Thần đã nản lắm rồi cái cung cách lấy giọng bề trên đối với kẻ phận dưới của Nhiếp Minh Quyết, giờ thấy Đông Phương Trường Nhật cũng là trách nhiệm cũng là quở phạt, không khỏi có chút bực mình đẩy hắn ra, rảo bước tới chỗ Lam Vong Cơ, nói "Đệ đệ và đệ tức của tiểu tiên ở đây, đương nhiên tiểu tiên cũng phải đến đây".
Phía trước mui thuyền có tiếng Nhiếp Minh Quyết truyền đến "Xuất hiện chỉ tổ rắc rối, còn không bằng ở yên một chỗ".
Lam Hi Thần máu nóng dồn lên não, định cãi bướng với hắn vài câu nhưng chợt phát hiện có gì đó sai sai, chính là giọng của hắn hôm nay.... nghe hàm hồ thế nào ấy. Chẳng lẽ hắn trước khi đi vẫn còn đang ăn cơm?
Đến khi hắn quay người lại, Lam Hi Thần mới phát hiện cằm của hắn nổi lên mấy vết bầm bằng đầu ngón tay. Nhiếp Minh Quyết liếc y một cái rồi vươn một tay niết nhẹ cằm, lại phân phó "Chước Thủy, Hiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p2/228483/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.