Nhiếp Minh Quyết sau một hồi trầm mặt thì thở ra một hơi nặng nề, rảo bước tới, vươn tay đỡ Bích Điệp đứng lên, không lạnh không nhạt hỏi “Sao ngươi không nói ra ngay từ sớm? Làm bản thân tự dưng phải chịu nỗi ấm ức này!”.
Mãi tới bây giờ mới thấy Bích Điệp phản ứng. Nàng ta một tay ôm nửa mặt, một tay vịn ống tay áo áp lên ngực, òa khóc nức nở, nghẹn ngào nói “Vừa rồi đế quân nổi giận như vậy, thần nữ mới không dám biện bạch. Đế quân cũng biết tính thần nữ mà, một khi sợ hãi ắt sẽ không nói năng được gì, không biết như vậy đã vô tình chọc giận đế quân, làm đế quân càng không muốn nghĩ đến việc nghe thần nữ biện bạch nữa!”.
Nhiếp Minh Quyết ra hiệu cho Ngạnh Chi đỡ Bích Điệp ngồi xuống ghế, nói “Ngươi cũng thật là nhút nhát quá mức rồi! Không dám biện bạch trước mặt bản quân thì cũng đành, nhưng vừa rồi lúc Hỏa Vũ tinh quân hỏi ngươi, sao không chịu nói năng đàng hoàng làm mọi người nghi ngờ sâu sắc đến thế? Cơn phong ba này kỳ thực cũng từ đó mà ra đấy!”.
Trong khoảnh khắc đó, Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy mắt mình đau nhói như bị kim đâm, đầu cũng nặng như đội phải đá, trong miệng cũng toàn dư vị của sự chua chát. Nhưng y không thể bộc lộ khó chịu, cũng không có tư cách mà bộc lộ khó chịu. Dựa vào cái gì mà muốn hắn phải quan tâm mình? Hắn vốn đã không nhớ ra mình, đối với mình có chút tin tưởng chẳng qua cũng chỉ là theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p2/228479/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.