Giấy trắng mực đen nhanh chóng bày ra trước mặt, do bởi không gian chật hẹp, mọi người đều chưa có lệnh được phép đứng dậy nên Lam Hi Thần đành quỳ hai gối áp lên nửa mặt giấy trải trên đất. Tờ giấy này cũng khá lớn, dù hai gối đã che khuất nhưng vẫn còn một khoảng trắng, chỉ cần thu lại nét vẽ một chút thì cũng đủ họa ra hình một người từ ngực trở lên. Thật ra về chuyện cầm kỳ thi họa, không ngón nghề nào có thể làm khó Lam Hi Thần, nếu như có một ngày y lắc đầu bó tay thì sẽ rất hao phí cho công sức và tiền bạc mà Lam Diệp bỏ ra bồi dưỡng mình lúc nhỏ từ mấy trăm danh sư. Chỉ là tình huống này không phải thời điểm thích hợp để vẽ tỉ mỉ từng nét từng đường cho ra dáng một bức mỹ họa, mà cốt để nhìn sao cho nhìn ra được mặt mũi là đủ.
Để cho minh bạch công bằng thì Tống Lam và Dương Tiễn đem bức họa kia ra ngoài dò hỏi. Đợi hai người đi ra, Đông Phương Trường Nhật rảo bước tới, nửa quỳ nửa ngồi, vươn tay ra, ân cần nói "Hoán Hoán đừng lo lắng! Dù thế nào đi nữa bản quân cũng tin tưởng ngươi. Nào, Hoán Hoán đã quỳ lâu như thế rồi, không nên tiếp tục quỳ nữa, để bản quân đỡ ngươi ngồi lên".
Mặc dù rất muốn đẩy hắn ra, thế nhưng tay chân y đều đã tê cứng, mà đối với lực tay lúc này có phần cưỡng ép của Đông Phương Trường Nhật, y chỉ có thể rã người để mặc hắn kéo lên ghế. Lý Tịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p2/228476/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.