Mấy ngày sau, Đàm Triết lại mặt dày tới xin quả uyên ương, đúng lúc Lam Hi Thần đem chuyện này từ đầu đến cuối tâm cho cậu ta, Đông Phương Trường Nguyệt, Bắc Đường Lạc Vi cùng Ôn Ninh nghe, tất nhiên là bọn họ đều giữ khoảng cách nhất định với y, để tránh làm cho Chính Chương Thánh đế không vừa ý. Nhưng Lam Hi Thần không mấy bận tâm, bởi hiện tại y thật sự không thể giấu nổi hạnh phúc chứa chan trong lòng, ôm mặt chớp mi như một thiếu nữ đang mộng mơ kể về giây phút đẹp nhất với lang quân của đời mình.
Ấy thế mà Đàm Triết nghe xong liên tục ôm trán thở dài. Đông Phương Trường Nguyệt chỉ tinh tế che miệng cười. Bắc Đường Lạc Vi nghe xong thì ôm bụng cười nghiêng ngả, vất vả lắm nàng ta mới bình tĩnh lại, phe phẩy quạt cảm thán "Tội nghiệp cho cái dạ dày của đế quân, à không, phải nói là ta thấy tiếc cho số lượng tu vi mà đế quân dùng để tiêu hóa được mấy món ngươi nấu".
Lam Hi Thần như mèo giẫm phải đuôi, lập tức phồng má hỏi "Ý của điện hạ là sao chứ?".
Ôn Ninh đặt tay lên vai nàng ta, lắc đầu "Trân Ly à, nói như vậy là hơi quá đáng rồi!". Ngay lúc Lam Hi Thần xúc động, chuẩn bị cảm ơn vì hắn đã chịu cảm thông cho mình, nào ngờ hắn lại thủng thẳng nói tiếp "Ta từ nhỏ theo tỷ tỷ học y thuật nên biết được chút kiến thức. Nếu mấy món kia được nấu kỹ hơn, thì sẽ có rất ít khả năng đế quân bị ngộ độc, phải không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p2/1041312/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.