Nghe chuyện có khuynh hướng tốt đẹp, Lam Hi Thần chốc lát đã mùi mẫn gật đầu, nói "Vậy thì theo ngươi sắp xếp đi".
Nhiếp Minh Quyết vô cùng cao hứng khen "Tốt! Thế mới là con thỏ ngốc bảo bối của ta chứ!" rồi bất ngờ sấn tới, nghiêng đầu hôn một cái rõ kêu lên môi của y.
Lam Hi Thần bị hắn chiếm tiện nghi ngay trước mặt hai đệ, như mèo giẫm phải đuôi xô hắn ra, cự nự "Ngươi.....sao da mặt ngươi lại dày như thế? Vong Cơ, còn có Vô Tiện vẫn đang ở đây.....".
Nhiếp Minh Quyết dửng dưng nhún vai, nói "Thì đã sao? Nói không chừng năm đó trong miếu Quan Âm, hai người còn làm những hành động rất gì và này nọ. Hoán nhi, ta ngươi thân là huynh tế huynh trưởng, không thể thua bọn họ mà phải nhanh chóng vượt xa nha".
Ngụy Vô Tiện bị móc trúng tim đen, có muốn chọc cười cũng chọc cười không nổi, chính là khóc không thành tiếng lẩm bẩm "Kỳ thực ta cũng đâu có mặt dày như thế? Ta còn phải lựa góc tối, mời người ta quay lưng rồi mới dám làm đấy!". Ngẫm nghĩ một chút rồi vuốt mặt, cười gượng, lí nhí nói "Thì ra da mặt ta còn mỏng chán".
Lam Vong Cơ ngược lại chỉ hơi chau mày, chần chừ một lúc mới hỏi "Huynh trưởng, đế quân.....vậy là hai ngươi..... thừa nhận tình cảm?".
Lam Hi Thần liếc qua Nhiếp Minh Quyết một cái, đỏ bừng mặt, cúi xuống gật đầu.
Lam Vong Cơ hỏi "Từ lúc nào?".
Lam Hi Thần lí nhí đáp "Lúc rơi xuống kết giới của Quỷ tướng", dừng một lát rồi mới bồi thêm "Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p2/1041295/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.