Thì ra người đó là Tây Môn Úc Khanh, ma quân của Tây Môn chi tộc. Nhìn cung cách có phần biếng nhác vô tư lự của hắn, ai mà nghĩ hắn sẽ là một vị quân chủ chứ? Tây Môn Úc Khanh tặc lưỡi, xua tay "Được rồi được rồi, chẳng qua chỉ là hỏi thăm bằng hữu của ngươi một chút, làm gì mà căng thẳng vậy chứ?". Nam Cung Nguyên Khang hừ một tiếng, giương giọng "Ta chỉ sợ ngươi nói năng lỗ mãng làm mất mặt Ma tộc thôi, đừng quên ngồi bên cạnh là hai vị đại tướng quân của Thần tộc đấy!". Tây Môn Úc Khanh hơi liếc xéo sang hai vị trí bên cạnh, phì cười "Còn tưởng cái gì, hóa ra chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt đó. Yên tâm đi, có những người giờ này chỉ lo tính toán thời điểm để lập công, chẳng hề để tâm tới mấy lời lông bông của ta đâu". Nhị Lang thần Dương Tiễn hơi hơi nhíu mày "Tây Môn Ma quân nói vui rồi, ở đây ai ai mà chẳng nghĩ đến đại cục trước mắt. Mạt tướng thì lại thấy không vừa lòng những người suốt ngày rỗi rãi đi khắp nơi tầm hoa vấn nguyệt, có chuyện thì chỉ cùng mọi người tề tựu cho có lệ, vậy mà cũng được làm tới vị trí đứng đầu một vùng, thật là kỳ lạ!".
Tây Môn Úc Khanh trừng mắt, cười lạnh "Nhị Lang thần nếu thấy không vừa mắt, ngươi có thể rời đi mà? Đâu ai ép ngươi tới đây? Hay là ngươi tới ngoài tham chính còn có mục đích khác? Chẳng hạn như tầm mắt đang dõi tới vị trí đầu hàng, mong muốn đến gần đó cũng như bước sâu vào địa phận Ma tộc....". Dương Tiễn không cho hắn nói hết câu, gắt lại "Tây Môn Ma Quân chớ có suy bụng ta ra bụng người". Tây Môn Úc Khanh còn đang định phản bác, ở trên kia Nhiếp Minh Quyết đã nghiêm giọng "Đủ rồi! Các ngươi muốn nói gì thì ra ngoài Tiêu Thái điện thỏa sức mà nói, ở đây bản quân không nhàn rỗi nghe một mớ âm thanh hỗn tạp". Chất giọng ấy vừa nghiêm vừa giận, ngữ khí khiến ta người ta phải run sợ, thoáng cái đã dập tắt màn khẩu chiến. Lam Hi Thần từ đây mở rộng hiểu biết, rằng Thần tộc và Ma tộc thực sự còn hơn nước với lửa.
Giữa lúc căng thẳng, Tôn Ngộ Không bấy giờ mới đứng im một chỗ, gãi gãi mu bàn tay, tặc lưỡi "Chính Chương Thánh đế nói phải, bây giờ các ngươi muốn cãi liền ra ngoài mà cãi, để những người ở đây còn yên tĩnh nghĩ cách giải quyết nữa". Nhiếp Hoài Tang bỗng nhiên lên tiếng "Không phải chúng ta đang bàn chính sự sao? Bây giờ Băng Di tinh quân cũng có mặt, đế quân, tiểu tiên thấy vẫn là nên tiếp tục bàn luận. Nhị Lang thần và sư phụ chớ nên tranh cãi nữa, sẽ làm mất hòa khí lẫn nhau". Sư phụ? Hai tiếng này nói xong, tất cả mọi người đều nhất tề kinh ngạc nhìn tới Nhiếp Hoài Tang lẫn Tây Môn Úc Khanh. Dường như Nhiếp Minh Quyết cũng không biết, cho nên hắn hơi nhíu mày. Phải rồi, hắn đâu còn ký ức về thời gian chịu sát kiếp, ngay cả Lam Hi Thần còn không nhớ, Nhiếp Hoài Tang có thể sao?
Rốt cuộc vẫn là Ngụy Vô Tiện nhịn không được tò mò, nhướn người ra, hỏi "Mộc Phù tinh quân, ngươi cùng Tây Môn Ma quân quen biết? Các ngươi làm sư đồ từ bao giờ?". Nhiếp Hoài Tang bình thản đáp "Chuyện này nói ra dài dòng, chỉ là cơ duyên thôi". Giang Trừng xen vào "Cơ duyên thế nào? Vì sao trước đây không nghe ngươi nói qua?". Nhiếp Hoài Tang không có để tâm Giang Trừng, chỉ hướng Tây Môn Úc Khanh dịu giọng "Sư phụ, chúng ta đang có việc quan trọng trước mắt, ngươi không nên mất tập trung". Tây Môn Úc Khanh vui vẻ cười, vẫy vẫy tay "Đồ nhi tốt, ngươi nói đúng, vi sư không nên mất tập trung vào những chuyện không đáng. May mà có A Tang nhắc nhở ta đấy!". Nhiếp Hoài Tang gật đầu cười nhẹ. Theo Lam Hi Thần quan sát, dường như quan hệ của hai người rất tốt. Đột nhiên nghe thấy Giang Trừng thở mạnh một hơi, sau đó mặt mày đều rặt một vẻ sẽ phát hỏa bất cứ lúc nào. Thật khó hiểu vị Chước Thủy tinh quân này! Nhiếp Minh Quyết hơi nghiêng người dựa vào trưởng ỷ, lạnh nhạt hỏi "Tuệ Trang trưởng công chúa, hôm nay Đông Phương Ma Quân có việc sao?". Đông Phương Trường Nguyệt đứng dậy, nói "Đế quân rộng lòng, vương huynh đi thị sát tình hình ở biên giới với Địa Phủ vẫn chưa về kịp. Nhưng đế quân an tâm, thần nữ có thể thay vương huynh đối sách việc này, thậm chí là cầm quân ra trận cũng không thành vấn đề, dù sao trước nay không ít lần thần nữ thay vương huynh chinh phạt Quỷ tộc". Lời này nàng ta nói rất cứng cỏi, rất hào hùng, đủ cho thấy nàng ta tuy là nữ nhân nhưng cùng Đông Phương Ma Quân kia tài giỏi không thua kém nhau, vừa có thể thay anh mình chấp chưởng tộc nhân, vừa có thể dẫn binh ra trận. Nữ nhân như vậy, cho dù là thần thánh cũng thật hiếm thấy, khó trách Bắc Đường Lạc Vi lại thần tượng nàng gần như cuồng quáng, hy vọng chính mình ngày sau sẽ được như Nguyệt tỷ tỷ mà mình luôn kính ngưỡng. Nhiếp Minh Quyết phất tay ra hiệu cho nàng ta ngồi xuống "Ngươi không cần nghiêm trọng tới vậy, bản quân chỉ hỏi tình hình của Đông Phương Ma Quân một chút thôi, nếu hắn không đến thì cũng không sao. Lần này Quỷ tộc nổi loạn ở Bách Quỷ giới, bản quân sẽ xem xét mức độ mà đối phó, tối thiểu hóa mức độ sát thương của trận chiến. Trận Huyết Sát Vực vừa rồi, ma tướng lẫn thần tướng đều tổn hại nặng nề, hiện tại không thể dùng toàn lực với bọn chúng". Đông Phương Trường Nguyệt khom người "Đế quân anh minh! Thần nữ thay các ma tướng xin cảm tạ một tiếng". Lam Hi Thần quay sang hỏi nhỏ Lam Vong Cơ "Chẳng phải Hãn Thanh Thương bị bắt xuống Địa Phủ rồi sao? Như thế nào còn nổi loạn?". Lam Vong Cơ lắc đầu "Không phải Hãn Thanh Thương mà là vợ của hắn, Quỷ hậu". Lam Hi Thần kinh ngạc. Hãn Thanh Thương thế nhưng có thê tử? Mà cũng bình thường thôi. Có quân vương nào lại chẳng có hậu cung chứ? Thần tiên như Ngọc đế Hạo Thiên còn có hậu vị là Tây Vương Mẫu Diêu Trì, kể gì đến một Quỷ quân. Nhưng khiến người ta bất ngờ chính là vị Quỷ hậu kia, sau khi biết tin quân thượng nhà mình thua trận lại còn bị tống vào Địa Phủ, cô ta rất không cam lòng, muốn vì phu quân của mình mà báo thù mà âm thầm sai người giả vờ đi Tây Phương, bày biện tộc nhân mang tội không dám nhờ vả tới Ngũ giới còn lại mà chỉ có thể tới xin Thích Ca Như Lai mở lượng từ bi ban cho ít vật phẩm để bọn họ có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, tỷ như hạt ngũ cốc gieo một hái được trăm, ngọc tịnh bình của Quan Âm Bồ Tát đổ một giọt nước có thể tạo thành sông suối trong lành, hay như chiếc áo cà sa Công Đức phất lên có thể trải rộng vô tận nhằm che đi sắc đỏ ác nghiệp của mặt trời máu đang chiếu trên Bách Quỷ Giới. Thích Ca Như Lai vốn nhân từ, liền hội thảo cùng chư Phật và hai vị giáo chủ là Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, đồng ý vươn tay giúp đỡ bọn họ. Không ngờ trong lúc sơ xuất, kẻ đi tới thừa cơ hội một vị A La Hán vừa chứng đạo, căn cơ không nhiều cũng chủ quan không chú ý mà hiện nguyên hình là bọ cạp chín đuôi gϊếŧ chết, sau đó cướp lấy pháp bảo lợi hại nhất của Phật Môn là Kim Bát Vu đem về Bách Quỷ Giới. Kim Bát Vu đó lợi hại vô cùng, một lần hóa lớn úp xuống có thể úp hàng ngàn người, đem bọn họ hóa trở về nguyên trạng ban đầu, là thần tiên thì sẽ hóa xác phàm, là yêu mà thì phải lộ nguyên hình. Nếu dùng với mục đích xấu thì hậu quả thực khó mà tưởng tượng được. Kim Lăng khịt mũi, nói "Chuyện này không phải mời Thích Ca Như Lai đi thu lại cái bát là được rồi sao? Ta thấy cũng dễ giải quyết mà?". Tôn Ngộ Không giậm chân hừ hừ mấy tiếng, nhảy tới trước mặt Kim Lăng, cao giọng "Nhóc con, nếu Như Lai thu được thì ta còn nhận lệnh đi cầu sự giúp đỡ của các ngươi làm gì? Ngươi cho rằng ông ấy không phát hiện ra kịp mà thu phục nó chắc? Chỉ là cái con bọ cạp chết tiệt đó quá tinh ranh! Nó lấy được pháp bảo liền biến nhỏ, núp ở dưới bàn kệ của Đại Hùng Bửu điện uống trộm một dĩa dầu Tịnh Pháp Liên Đăng, dầu đó vào trong người liền bị nó chuyển hóa thành độc dược tụ ở chín cái đuôi phía sau, nọc độc vô cùng mạnh. Như Lai thấy nó nhỏ, định dùng tay không mà bắt để nó không chịu tổn thương, nào ngờ con nghiệt súc đó tiêm ba cái đuôi nọc độc vào lòng bàn tay, làm cho ông ấy đau không chịu nổi. Theo lý mà nói gặp những kẻ bình thường chỉ sợ đã chết ngay tức khắc, có điều vì là Thích Ca Như Lai nên chỉ bị nọc độc làm cho sốt cao, đã ngưng giảng kinh suốt ba ngày nay rồi. Tiếp Dẫn giáo chủ cảm thấy tình hình không ổn mới sai lão Tôn tới báo lại cho Chính Chương Thánh đế tìm hướng giải quyết. Kết quả vừa tới, Nhị Lang thần cùng Thác Tháp thiên vương cũng tới báo Quỷ tộc nổi loạn. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết bọn chúng lấy Kim Bát Vu làm thế mạnh, chuẩn bị nổi loạn lần hai. Tiểu tử ngươi có giỏi thì đi mà bắt con nghiệt súc đó về đây cho lão Tôn xem xem, đừng có ở đây nói tới nói lui". Kim Lăng bị xả một tràng trước mặt, ức lắm mà không có lý nói lại, chỉ có thể hậm hực ngậm bồ hòn. Dương Tiễn lên tiếng "Về vấn đề này, đế quân, thần nghĩ chúng ta không nên đánh trực diện mà phải tìm cách đánh từ bên trong". Nhiếp Minh Quyết nhướn mày "Nhị Lang Thần có thể nói rõ hơn?". Dương Tiễn nói "Cũng không có gì khó, theo thần thấy chúng ta nên cử một nhóm người xâm nhập vào bên trong nội cung của Quỷ tộc, trước tìm cách lấy lại Kim Bát Vu, sau là phát tín hiệu, đội quân bên ngoài sẽ nội ứng ngoại hợp đánh úp một lần gọn gàng". Ngụy Vô Tiện nói "Cách này không được! Quá nguy hiểm! Nếu lỡ như nhóm nội ứng bị phát hiện thì tính mạng của bọn họ chẳng phải ngàn cân treo sợi tóc sao?". Dương Tiễn nói "Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con? Không mạo hiểm thì sẽ không nắm được thế cục". Đông Phương Trường Nguyệt nói "Nhị Lang thần, ngươi đừng quên, kế đó là được ăn cả ngã về không. Thành thì không sau, nhưng nếu bại thì không phải chỉ hy sinh một đội quân đâu. Ngươi cũng đừng có quên, Quỷ hậu đó rất thông minh, ả sẽ không ngu ngốc cầm pháp bảo ra trận mà sẽ đợi quân ta kéo tới lãnh địa rồi dùng pháp bảo xử luôn một lượt". Dương Tiễn nói "Nàng cũng không chắc chắn ả sẽ ở mãi trong nội cung, vậy chúng ta cứ việc bao vây xung quanh, tạo thành một bức tường kín dần dần vây áp đến phạm vi nhỏ nhất, đến một lúc nào đó, bọn chúng cũng không thể không đầu hàng". Đông Phương Trường Nguyệt đột nhiên cười lạnh "Dùng kế vây hãm làm suy yếu tinh thần đối phương? Nhị Lang thần, ngươi cũng có khá nhiều tâm kế đấy". Dương Tiễn hơi thu hẹp con ngươi "Nàng đang khen mạt tướng hay là có ý khác đây?". Đông Phương Trường Nguyệt không đáp mà chỉ nhìn qua Tống Lam, hỏi "Thế Toàn Phong tinh quân, ngươi có nghĩ ra cách gì chưa?". Tống Lam vẻ mặt không chút gợn sóng, nhàn nhạt hướng nàng ta ra khẩu ngữ "Phía Quỷ tộc có một tướng lĩnh bị phế bỏ căn cốt, nếu có thể bắt được kẻ đó, tra hỏi về địa hình của Quỷ tộc, chúng ta có thể sẽ dễ công kích hơn". Đông Phương Trường Nguyệt nhíu mày "Ý ngươi là Duyên La?". Tống Lam gật đầu, Đông Phương Trường Nguyệt liền không đồng tình "Cô ta sẽ không bán đứng tộc nhân của mình đâu, bỏ qua việc lợi dụng cô ta đi". Tống Lam trầm ngâm một lúc lâu đột nhiên đứng dậy, ra thủ ngữ "Cô ta sẽ làm, nếu muốn, ta có thể hỏi cô ta ngay lập tức". Nam Cung Nguyên Khang có chút khó tin, cười cười "Đùa sao? Cô ta làm sao có thể dễ dàng khai ra thông tin cho ngươi?". Đông Phương Trường Nguyệt hồ nghi "Ngươi nắm chắc được mấy phần?". Tống Lam ra dấu một cách chắc chắn "Mười phần", rồi lại hướng Nhiếp Minh Quyết ra dấu "Đế quân, cho dù không phải cách hay, nhưng ta vẫn sẽ đi hỏi, phòng hờ có lúc cần đến". Nhiếp Minh Quyết suy nghĩ một chút rồi gật đầu "Thôi được, chuyện điều tra lãnh địa Quỷ tộc liền giao cho ngươi". Tống Lam cung tay lui ra. Đông Phương Trường Nguyệt nhìn theo, có chút không vui lẩm bẩm "Hắn làm sao lại chắc chắn như thế?". Dương Tiễn nghe vậy, cười như không cười, nói bâng quơ "Ai biết, có thể hắn ta đã làm cái khế ước gì đó với Duyên La cũng nên? Dù sao, cô ả đó cũng nổi tiếng về cái khoản trao đổi điều kiện mà". Đông Phương Trường Nguyệt khẽ liếc hắn một cái, rất nhanh liền quay về vẻ điềm tĩnh. Nhiếp Hoài Tang vuốt cằm "Bằng không thì dùng điệu hổ ly sơn, cho một nhóm nhỏ ra khích tướng bọn chúng, sau đó giả vờ thua mà rút về cho bọn chúng kéo binh đuổi theo, đến lúc đó quân ta có thể đổ ra đánh trực diện?". Tây Môn Úc Khanh xua tay "Không ổn, nhỡ trong toán quân kéo ra có cả ả Quỷ hậu thì sao? Ả nhất định sẽ dùng Kim Bát Vu thu hút quân tướng vào trong. Đồ nhi tốt, cách này vẫn là hại nhiều hơn lợi". Giang Trừng hất cằm "Vậy ngươi nói xem còn cách nào hay hơn không? Phản bác như vậy chắc là ngươi có nghĩ ra rồi nhỉ? Ngươi là sư phụ của hắn, dĩ nhiên phải nghĩ ra trước hắn chứ?". Tây Môn Úc Khanh luống cuống "Gì chứ? Có nhất thiết lúc nào sư phụ cũng phải hơn môn đệ không?". Giang Trừng cười nửa miệng "Nói vậy mà ngươi cũng xứng làm sư phụ người khác sao?". Tây Môn Úc Khanh đang chuẩn bị phản bác thì Nhiếp Hoài Tang đã hắng giọng "Chước Thủy tinh quân, ngươi có thể tôn trọng sư phụ của ta một chút được không? Dù sao, hắn cũng là Ma Quân, cùng chúng ta cao hơn mấy bậc, hắn lại là thầy ta nữa". Tây Môn Úc Khanh có chút đắc ý "Đã nghe chưa?". Giang Trừng trong lúc đó liếc xéo phía đối diện một cái rồi nhìn đi chỗ khác. Kim Lăng kéo kéo tay áo hắn "Cậu, hôm nay ngươi bị làm sao vậy? Đi đôi co nhiều như thế làm gì? Bình thường ngươi không ưa ai cũng chẳng thèm nhìn mặt, sao hôm nay lại.....". Giang Trừng gạt ngang, giọng hơi lớn "Phải rồi, là ta quên mất, người ta là Ma Quân, là tôn sư đáng kính không được xúc phạm, cho nên có người bênh vực hắn là phải lắm! Người ngoài nói thế nào cũng nghe không lọt tai. Vậy ta hà tất tốn hơi góp ý?". Nhiếp Hoài Tang nhíu mày, nhìn nhìn Giang Trừng một chút, cuối cùng cũng là bực mình thở ra, không có nói thêm lời nào. Tôn Ngộ Không ôm đầu kêu rít "Cách này không được, cách kia cũng không xong, vậy phải làm thế nào bây giờ?". Lam Vong Cơ lúc này mới lên tiếng "Đế quân, sao chúng ta không dùng Hãn Thanh Thương trao đổi pháp bảo?". Tôn Ngộ Không reo lên "Cách này được lắm! Ả Quỷ hậu đó là vì Hãn Thanh Thương cho nên mới làm loạn. Nếu chúng ta đem tính mạng của Hãn Thanh Thương ra làm điều kiện, cô ta rất có thể sẽ quy phục? Chính Chương Thánh đế nghĩ sao?". Nhiếp Minh Quyết nhắm chặt mắt một lúc, sau đó mở ra, trầm giọng "Cách này cũng tốt, tuy nhiên, bản quân muốn để nó dùng đến lúc sau cùng".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]