Sau đó thì cất bước rời đi, để lại hắn ta một mình giữa gió sương. Lam Hi Thần tuy không tán đồng hành động này nhưng cũng không nói gì. Vừa mới bước vào Duệ Đức điện, Hiên Viên Dự đang ngồi phê duyệt tấu chương đã đưa tay vẫy y lại, khẽ cười, nói “Hoán nhi làm trẫm phải đợi lâu quá!”.
Lam Hi Thần cất giọng dịu dàng “Thấy Thận khanh quỳ ngoài kia đáng thương quá, thần thị liền khuyên huynh ấy mấy câu”.
Hiên Viên Dự khẽ “hừ” một tiếng, không vui nói “Hắn ta chẳng chịu nghe đâu. Trong lòng hắn ta lúc này chỉ có gã phụ thân chẳng ra gì kia thôi. Trẫm đã cho lão làm tri phủ, thăng quan cho lão, thế mà lão lại không biết nghĩ tới ân đức của trẫm, còn làm trẫm mất mặt”.
Lam Hi Thần rót một tách trà đưa cho hắn “Hoàng thượng chớ nên tức giận. Bùi đại nhân có tệ đến mấy thì cũng chỉ là chuyện của ông ta, không liên quan gì tới Thận khanh. Hoàng thượng hãy bảo hắn đứng dậy đi!”.
Hiên Viên Dự nhướn mày “Trẫm cũng đâu có muốn trách phạt gì Thận khanh, là hắn tự mình quỳ ở đó muốn chịu tội thay cha đó thôi. Thật chẳng ra thể thống gì cả!”.
Lam Hi Thần nói “Thận khanh đã hai ngày nay không ăn không uống gì rồi, hơn nữa còn không ngủ không nghỉ, Hoàng thượng không sợ Thận khanh xảy ra chuyện ư?”.
Hiên Viên Dự chau mày một lúc rồi gọi An Dật tới, ra lệnh “Ngươi đi nói với Thận khanh: Trẫm bây giờ mới chỉ giam Bùi Kỷ lại, nếu hắn còn cầu xin nữa, trẫm nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p1/1041229/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.