Chương trước
Chương sau
Trữ Di cung ngày hôm đó đã có một sự náo động không hề nhỏ. Thúy Quả cùng tất bật chuẩn bị cho chủ nhân của mình, trong khi Tiểu An thì chạy đôn chạy đáo quét dọn lại nội điện.
"Lệnh chủ, khó khăn lắm Hoàng thượng chú ý tới ngươi. Xin hãy nhớ kỹ: đừng làm bệ hạ phật ý".
Là một thị tỳ rất mực tận tâm, Thúy Quả vô cùng lo lắng, không thể không nhắc nhở chủ nhân  của nàng hết lần này đến lần khác. Với tính cách bất cần, chủ nhân nàng có thể mạo phạm thiên tử bất cứ lúc nào. Thậm chí bây giờ người nàng đang giúp thay đổi cung phục còn đang trề môi tỏ ý xem thường nỗi lo lắng ấy.
Lam Hi Thần có chút hờn dỗi và sẵn sàng bày ra vẻ mặt của một đứa trẻ bị cưỡng ép làm điều không muốn. Y rất là bức xúc trước chuyện động trời này, cho nên ngữ khí so với ngày thường có phần hậm hực "Ta thật không hiểu nổi. Tại sao tất cả những náo động này chỉ vì một chuyến ghé qua của tên Hoàng đế đó.....".


Kể từ buổi trưa sau khi nhận được tin, Thúy Quả lẫn Tiểu An đã bắt y ngâm mình trong một thùng nước nóng với hàng ngàn cánh hoa muôn màu vạn hương nổi lềnh bềnh trên mặt nước, ngâm lâu đến mức Lam Hi Thần thiếu điều muốn ngất đi vì nước nóng và hương hoa, dầu cho y đảm bảo cơ thể của mình rất sạch sẽ. Mùi hương của hơn mấy chục loại hoa quyện vào nhau, dính lên người tỏa ra một mùi quá là thơm nồng, không giống loại huân hương dịu nhẹ mà Lam Hi Thần thường có trên người. Chưa kể, y không được phép di chuyển trong khi chải tóc và bện tóc lại thành một cái đuôi sam lớn, kết lên đó một sợi dây đính đá lấp lánh. Bộ cung phục thì khỏi phải nói. Quá là khó chịu so với thời tiết lạnh giá của những ngày đầu đông, đã thế còn lộ ra quá nhiều phần vai của y. Thúy Quả cùng Tiểu An đã lải nhải không ngừng về phép tắc và cách cư xử...... rất rất rất là nhiều điều khiến Lam Hi Thần đau cả đầu.

Thúy Quả tặc lưỡi, lần đầu nghiêm giọng vì nỗi căng thẳng "Lệnh chủ, đừng bày tỏ thái độ như thế, nhất là một lát nữa khi bệ hạ đến thì càng không được".
Lam Hi Thần cố chấp trả đũa, không có ý định muốn nghe thêm một lời nào từ Thúy Quả nữa, thay vào đó, y bực bội "hừm" một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.
Bất lực thở dài, Thúy Quả lắc đầu. Dường như nhận ra những lời cảnh báo gay gắt sẽ không có tác dụng với chủ nhân bướng bỉnh vì mất trí nhớ của nàng. Rốt cuộc, nàng ta chỉ có thể quỳ xuống. Lam Hi Thần thấy vậy liền vội đỡ nàng ta đứng lên, hốt hoảng hỏi "Thúy Quả, tại sao ngươi lại quỳ? Mau! Mau đứng lên đi! Ngươi đâu có làm gì sai đâu chứ?".
Thúy Quả lắc đầu, kiên quyết không đứng dậy, nói "Lệnh chủ, coi như Thúy Quả cầu xin ngươi, nhất định phải cư xử thật tốt với bệ hạ. Lệnh chủ đừng quên vì sao Thừa tướng đại nhân đưa người vào đây".

Trước những lời này, Lam Hi Thần chỉ còn nước cúi đầu thất bại, như thể y đang gánh mọi rắc rối của thế giới này. Còn Tư Đồ Gia Cẩn thì tuyệt nhiên không nói một lời, chỉ có tâm tình phức tạp biểu hiện trong lồng ngực.
Thấy chủ nhân đã mùi mẫn, Thúy Quả thở ra một hơi, đứng dậy đi tới gần y, chum tay nói nhỏ "Ban chiều Thái thị có nhờ người đến đưa vật này cho lệnh chủ".
Nói rồi nàng ta lấy từ trong ống tay áo một mẩu giấy nhét vào tay Lam Hi Thần. Y tò mò mở ra xem, thấy bên trong viết: Bằng mọi giá phải giành được sự sủng ái của Hoàng đế, như vậy cái chết của tỷ tỷ ngươi mới mong có ngày được sáng tỏ.
Tư Đồ Gia Cẩn bỗng nói "Đúng như ta nghĩ, ông ta đã biết được ẩn tình nào đó và muốn chúng ta lật lại vụ án năm xưa. Tuy nói là làm sáng tỏ cái chết của tỷ tỷ, nhưng mục đích thực sự là để rửa oan cho Diệu Ý Vinh thần đây mà!".
Lam Hi Thần ảo não "Vậy tiếp theo nên làm thế nào?".
Tư Đồ Gia Cẩn lạnh giọng "Giữ thật tốt đai lưng, sau đó xem biểu hiện của cẩu Hoàng đế như thế nào, miễn là đừng để nó rớt ra bất kể hắn tự tay kéo xuống, không thì cả ta và ngươi sẽ gặp rắc rối".
Lam Hi Thần thở dài một tiếng đầy miễn cưỡng. Hiện tại, y đang cố làm hết sức vì cái trách nhiệm không mong muốn này.
Thánh giá đến lúc trăng non vừa ló dạng, mang theo dãy đèn lồng sáng rực một góc sân chỉ sau một tiếng hô lớn "Hoàng thượng giá lâm!" phát ra từ bên ngoài cổng cung, theo sau là một nhóm thị vệ Hoàng gia xếp thành hai hàng dọc theo cổng cung.
"Bệ hạ vạn tuế!".
Lam Hi Thần theo quy củ quỳ trước thềm Nhu Thường điện, không ngẩn đầu lên nhìn rõ long nhan, trong lòng phỏng đoán chắc hẳn vị kia lại đeo cái mũ có dây châu che mặt nữa rồi. Mà vị kia vừa xuống kiệu, chỉ phát ra hai chữ "Miễn lễ" bằng giọng điệu lạnh thấu tim rồi đi một mạch vào trong, màn trướng cả thảy đều đã buông xuống, tạo một loại không khí hết sức mờ ám.
Hắn ngồi trên nguyễn tháp đặt giữa tẩm điện, đó là một nhuyễn tháp kích cỡ khá lớn, gần như một cái giường, theo Lam Hi Thần nghe nói thì hầu như tẩm điện mỗi cung đều có trang bị một nhuyễn tháp như vậy, dành riêng cho Hòang đế mỗi khi ghé qua. Hôm nay chính là ghé qua Trữ Di cung này. Lớp màn trướng tuy mỏng mà dày che phủ đi thân ảnh của hắn.
Lam Hi Thần tiến lại gần một chút, cố gắng nhớ lại động tác phức tạp mà Thúy Quả đã cố nài ép y tập nhiều lần. Đặt một chân ra phía sau, chân còn lại nhún xuống, hơi cúi đầu trong khi hay tay nhje nhàng đặt lên một bên eo, sau đó hành lễ "Thần thị tham kiến bệ hạ".
Hoàng đế lạnh lùng nói từ bên kia màn trướng "Điềm quý quân ở lại, còn tất cả lui hết ra đi".
Trong khi vị công công già tay cầm phất trần kính cần cúi đầu chào rồi nhanh chóng lui ra, Thúy Quả và Tiểu An vẫn còn đứng lóng ngóng nhìn nhau. Bên kia màn trướng lại truyền đến âm thanh trầm thấp "Trẫm bảo các ngươi đều lui ra".
Không khí trong tẩm điện bắt đầu trở nên nặng nề. Cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của Hoàng đế, Thúy Quả và Tiểu An đều sợ hãi thu mình lại, cúi đầu và chạy thật nhanh ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa làm Lam Hi Thần cảm thấy lạnh sống lưng. Trong phòng hiện tại chỉ còn mỗi y cùng tên hoàng đế kia.
"Ngươi tên gì?".
Nghe thấy âm thanh của kẻ kia, hình như đã dịu lại một chút, Lam Hi Thần liền đáp "Hồi bệ hạ, là Tư Đồ Gia Cẩn".
Hoàng đế nói "Bước vào đây và ngồi xuống với trẫm".
Lam Hi Thần thoáng vẻ chần chừ "Thần thị.... không dám".
Hoàng đế chợt cười lạnh "Không dám? Ngươi không dám ngồi cạnh trẫm nhưng lại dám đi thỉnh cầu Thái thị muốn trẫm sủng hạnh ngươi, bây giờ trẫm đã tới, kêu ngươi cùng ngồi thì ngươi lại nói mình không dám? Tư Đồ Gia Cẩn, ngươi so với tỷ tỷ ngươi, thật là không giỏi dụng tâm gì cả".
Tư Đồ Gia Cẩn nghe tới đó, lửa giận bùng phát, nghiến răng nói với Lam Hi Thần "Hắn kêu ngươi tới thì ngươi cứ tới, xem xem hắn muốn làm gì, ta cũng không tin hắn lại dám gϊếŧ ngươi ngay bây giờ đấy".
Lam Hi Thần nén một tiếng thở sâu. Trong đầu nghĩ: được rồi, tới thì tới, nhưng nếu hắn làn gì đó quá phận, y sẽ không nương tay! Bản thân thì chậm rãi vén bức màn lên tiến vào trong nhuyễn tháp, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩn đầu lên nhìn kẻ kia, cũng không hề ngồi cạnh hắn mà chỉ ngồi xuống bên dưới nhuyễn tháp. Vì cung quy, và vì y với Tư Đồ Gia Cẩn đều không muốn.
Hoàng đế trầm giọng "Ngươi vào cung bao lâu rồi?".
Lam Hi Thần chậm rãi nhưng thờ ơ đáp "Hồi bệ hạ, đã hơn hai tháng".
Hoàng đế lại hỏi "Vậy ngươi đã quen với cuộc sống trong cung chưa?".
Lam Hi Thần nói "Vẫn chưa được quen lắm thưa bệ hạ. Thần thị quen sống cuộc sống tự do bên ngoài, cho nên muốn thích nghi với nơi xa lạ này thực sự không dễ dàng.....".
Có một bàn tay vươn ra, nắm lấy cằm y hất lên, cắt ngang lời nói "Vậy sao? Nhưng trẫm thì thấy ngươi đã quen là đằng khác, nếu không ngươi cũng sẽ không xem nó như nhà của mình, muốn xem cái gì thì xem, muốn tìm hiểu cái gì thì tìm hiểu".
Trong một khoảnh khắc, lồng ngực hẫng đi một nhịp, nhưng nhịp ấy là cảm xúc của hai người khác nhau. Tư Đồ Gia Cẩn giật mình vì lo sợ người trước mắt đang ẩn ý gì đó trong lời nói. Còn Lam Hi Thần, y thực sự vô cùng bàng hoàng khi nhìn thấy khuôn mặt của người kia, bởi nó là khuôn mặt của người y đang tìm kiếm.
Đôi mày như hai lưỡi kiếm hoàn hảo xếp đối nhau một cách tinh xảo, phủ lên đôi mắt đen bóng không ngừng toát ra khí thế oai dũng, lạnh lùng và giận dữ. Hàm én thon nhưng không nhỏ. Mái tóc dài có búi một búi nhỏ sau đầu, phía trước thì buông xõa, mượt như nước rơi xuống ngang hông. Màu đen ấy tương phản với sắc trắng của bộ long bào, lại như nhấn mạnh thêm màu da đỏ au đầy cường tráng vốn hiếm thấy ở bậc đế vương. Nhưng khiến Lam Hi Thần kinh hãi nhất vẫn là khuôn mặt.
Khuôn mặt đó......chính là Nhiếp Minh Quyết!
Không sai được! Dẫu cho cặp mắt hắn không phải hoàng kim dị nhãn, nhưng màu mắt tháy đổi không có nghĩa là khuôn mặt cũng thay đổi theo. Nó vẫn vậy, vẫn quen thuộc và luôn toát ra một loại hào khí tinh anh không ai sánh bằng. Từng mạch máu trong người y như bị đảo lộn và dồn hết lên mặt, y thậm chí có thểm cảm thấy da mặt của mình đang nóng ra khi người kia cúi xuống gần sát trong hơi thở.
"Lam Hi Thần! Ngươi bị làm sao thế hả? Có nghe ta hỏi không".
"Trẫm không biết ngươi dùng cách gì để lấy lòng Thái thị, nhưng đừng nghĩ vì thế mà trẫm sủng hạnh ngươi. Hoặc là nếu ngươi muốn vậy, trẫm sẽ cho ngươi nhận lấy cái gọi là "ân sủng" thật sự".
Dường như cả người biến thành tượng đá, kể cả khi Tư Đồ Gia Cẩn hét ầm trong đầu hay người trước mặt trừng mắt gằn từng chữ, Lam Hi Thần đều không hay biết. Chỉ sau một cái hất mạnh mẽ, y ngã nhào xuống đất. Còn chưa hết bàng hoàng thì người kia đứng dậy đi về phía giường ngủ, tự cởi giày rồi kéo chăn nằm xuống, không quên ra lệnh "Tắt bớt nến đi! Chói mắt, trẫm không ngủ được".
Thẫn thờ cùng hoang mang nhanh chóng trôi qua, Lam Hi Thần gắng gượng đứng dậy, nhẹ nhàng thổi hết nến, chỉ chừa duy nhất hai ngọn đang cháy le lói cạnh giường. Sau khi kéo nốt màn trướng che giường lại, Lam Hi Thần run rẩy ngã ngồi lên nhuyễn tháp, lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía giường, cố kiềm nén tiếng nấc, dẫu cho từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Y đã kịp tỉnh táo lại để nhận ra: mình đã gặp người muốn gặp, nhưng hắn lại không phải là hắn thật sự. Hắn đơn giản chỉ là một phần hồn phách trong Mộng cảnh, sẽ không thể nào nhớ ra Lam Hi Thần là ai, cho dù thân xác hiện tại có thực sự là Lam Hi Thần đi nữa thì hắn cũng không thể đối đãi mình bằng thái độ như hắn đã từng.
Hắn ở đây, đơn giản chỉ để trải cho đủ số kiếp. Y ở đây, mới thực sự là vì hắn mà đến.
Tư Đồ Gia Cẩn hỏi "Ngươi rốt cuộc bị làm sao? Lẽ nào.... tên đó là người ngươi muốn tìm?".
Lam Hi Thần vốn định trả lời là "Phải", nhưng nghĩ lại, nếu bây giờ mà nói như vậy, lấy oán hận của Tư Đồ Gia Cẩn chắc chắn sẽ ngay lập tức đẩy chân hồn y ra khỏi thế xác. Hắn thà chấp nhận để thân xác này cho y mượn mà ở bên người khác, chứ tuyệt đối sẽ không để y ở bên hóa thân kia của Nhiếp Minh Quyết. Hướng giải quyết tốt nhất bây giờ, chính là tìm cách lảng tránh, không thể để Tư Đồ Gia Cẩn nghi ngờ. Y vội nói "Không phải! Chỉ là ta thấy hắn có chút..... quen mắt, năm sáu phần giống với Hiên Viên Du".
Tư Đồ Gia Cẩn im lặng một lúc rồi nhạt giọng "Ân, thế thì tốt! Trong thiên hạ người giống người cũng là chuyện thường, huống chi cẩu Hoàng đế là Hiên Viên Dự, mà người kia là Hiên Viên Du. Hai cái tên hoàn toàn không giống nhau về âm hay nghĩa, tin chắc người ngươi tìm vẫn là đang ở bên ngoài".
Lam Hi Thần nghe hắn mắng ba chữ "cẩu Hoàng đế" thì trong lòng cực kỳ không vui, bực bội nói "Được rồi, hắn hiện tại cũng chưa làm gì đắc tội ngươi, đừng có mắng là "cẩu Hoàng đế"này nọ nữa".
Tư Đồ Gia Cẩn sẵn giọng "Ngươi làm sao vậy? Ta mắng hắn thì có liên quan gì đến ngươi? Việc của ngươi hiện tại chính là giúp ta thực hiện ý nguyện trả thù chứ không phải đi bênh vực kẻ thù. Sao hả? Đừng nói với ta rằng ngươi vì thấy hắn có nét giống Hiên Viên Du của ngươi cho nên mềm lòng, hay là thích hắn rồi?".
Lam Hi Thần tuy bị nói trúng tim đen, nhưng vẫn tỏ ra bình thản "Không phải như vậy, chỉ là ta không muốn trước khi điều tra chân tướng, ngươi lại đi phán xét người khác một cách tùy tiện. Bây giờ nghĩ lại, dễ có khi vụ án năm đó vị Hoàng đế này đã bị Lâm thị kia che mắt thì sao? Ngươi cũng thấy bản lĩnh của cô ta rồi còn gì?".
Không để Tư Đồ Gia Cẩn nói thêm, Lam Hi Thần vừa lặng lẽ lấy ra một mảnh gốm sắc nhọn giấu trong đai lưng, vốn là cố tình đập bể một cái bình gốm rồi dùng  nó làm vật phòng thân, vừa chậm rãi nằm xuống nhuyễn tháp, nói "Ta mệt rồi, muốn đi ngủ. Ngươi cũng nên im lặng mà ngủ đi thôi, dù sao tối nay cũng không có gì đi lệch hướng như chúng ta dự tính".
"Lam Hi Thần! Ngươi......".
Mặc kệ Tư Đồ Gia Cẩn có bao nhiêu tức giận, Lam Hi Thần vẫn tiếp tục giả điếc làm ngơ, ánh mắt hướng về phía bóng người nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ xem ngày tháng về sau phải làm gì để vừa giấu diếm được Tư Đồ Gia Cẩn, vừa có thể được ở bên cạnh hóa thân kia của Nhiếp Minh Quyết, à, nên gọi là Long Thụy hoàng đế Hiên Viên Dự mới đúng.
Đêm đó dưới ánh nến lờ mờ, người nọ ngủ trên giường, Lam Hi Thần nằm trên nhuyễn tháp mà gác tay lên trán, nhìn đăm đăm những chiếc bóng không ngừng lay động cách mình một ô cửa sổ. Nhìn mãi, nhìn đến miệt mài. Gió bên ngoài có lúc thổi lớn, có lúc tĩnh lặng nhường cho thanh âm côn trùng kêu. Hai thứ âm thanh xen lẫn nhau đem một đêm dài đi qua không trọn vẹn.
Sáng hôm sau vị Hoàng đế trước khi rời đi đã lạnh nhạt nói "Ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ?".
Lam Hi Thần vội hỏi Tư Đồ Gia Cẩn "Hắn thế là có ý gì?".
Tư Đồ Gia Cẩn ngỡ ngàng "Lam Hi Thần! Ngươi là ngốc thật hay giả vờ ngốc thế?".
Lam Hi Thần không bận tâm, giục hắn "Nhanh đi, ta còn phải trả lời".
Tư Đồ Gia Cẩn hậm hực "Ý của hắn chính là chuyện đêm qua ngươi phải xem như đã "thị tẩm", không được nói với ai kể cả Thái thị rằng hai ngươi chỉ là "đồng sàng dị mộng". Hắn đây chính là không muốn ngươi đi lẻo méo với Thái thị, để ông ta lại đem hắn đi giáo huấn một trận nữa đây mà. Hừ! Cẩu Hoàng đế! Ngươi có bản lĩnh thì đêm qua tốt nhất là đừng có tới.....".
Lam Hi Thần không nghe nổi mấy lời mắng nhiếc đó, vừa cắt ngang Tư Đồ Gia Cẩn vừa vội chắp tay, cúi đầu cung kính đáp lời Hiên Viên Dự "Thần thị đã hiểu".
Sau đó hắn không một cái liếc nhìn mà đi mất, tựa hồ Trữ Di cung chỉ là một gian phòng trọ hắn ghé tạm qua trên cõi hành trình, và người tối qua cùng hắn chung một phòng vốn không hề tồn tại.
Con người vốn là ích kỷ.
Với người họ yêu, dù ban cho bao nhiêu trân bảo thế gian, đôi khi họ vẫn thấy còn quá ít.
Kẻ họ không yêu, quanh đi quẩn lại, trong mắt họ có lúc còn chẳng đáng một xu.
Sau đó y liền trấn tĩnh, tự nhủ: người kia làm vậy cũng đúng thôi, trong thế giới này, dễ khi chỉ có Hiên Viên Du và Tư Đồ Gia Cẩn, không có Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần. Bất quá, vì người kia nếu thật là hóa thân của Nhiếp Minh Quyết hay đơn giản trước mắt là người giống người, y vẫn sẵn sàng chấp nhận này.
Bóng lưng Hiên Viên Dự khuất đi, Lam Hi Thần vịn tay Thúy Quả đứng dậy, không khỏi xuất hiện cảm giác lạc lõng mà dường như hy vọng bọn sẽ lại gặp nữa.
Tiểu An không giấu được vẻ hân hoan mà nói "Chúng ta vào cung đã ngót hai tháng rồi, cuối cùng lệnh chủ cũng chờ được ngày này".
Lam Hi Thần gật đầu, nở một nụ cười không rõ vui buồn.
Thúy Quả kính cẩn hỏi "Lệnh chủ không vui sao ạ?".
Ánh mắt Lam Hi Thần lướt qua bóng hoa in trên đất "Được cận kề..... bệ hạ, dĩ nhiên là phải vui rồi".
Từ năm Long Thụy thứ ba, khi nàng cung phi xinh đẹp Lâm thị lọt vào mắt xanh của vị thiên tử trẻ tuổi kia, muôn hồng nghìn tía chốn cấm cung bỗng chốc đều chìm vào quên lãng. Suốt bảy năm qua, người con gái ấy một mình một cõi hưởng trọn ái ân của một đôi vợ chồng bình dị chốn dân gian. Người người đố kỵ, kẻ kẻ trầm trồ. Không ngờ tối hôm qua, kẻ phá tan mối tình kim đồng ngọc nữ hoàn mỹ ấy lại là chính mình. Càng không ngờ, vị thiên tử ấy lại có hình dáng tựa như người mình mong nhớ. Bất chợt Lam Hi Thần nghĩ tới nếu như Hiên Viên Dự kia đích thực là Hiên Viên Du đã đổi tên vì một lý do nào đó, thì y phải làm sao đây? Tư Đồ Gia Cẩn nhất mực không bằng lòng, mà trái tim của ai kia lại chỉ có một mình Lâm thị, đến cả tên của y hắn còn không biết chứ đừng nói là có ấn tượng để nhớ ra.
Thật là trớ trêu biết bao!
Thúy Quả đỡ chủ nhân mình đến ngồi xuống chiếc xích đu có sẵn trong cung, cẩn trọng quan sát sắc mặt của chủ nhân rồi ái ngại nói "Lệnh chủ, trong ngươi tiều tụy quá. Chắc là bệ hạ đêm qua không nhẹ nhàng phải không?".
Lam Hi Thần đâu còn tâm trí ngẫm cho kỹ lời nói, chỉ thẫn thờ gật đầu có lệ.
Thúy Quả cất giọng an ủi "Lệnh chủ đừng buồn, có thể lần đầu gặp, bệ hạ vẫn chưa nhìn kỹ lệnh chủ, không thấy lệnh cho so với Hoàng quý phi kia đẹp gấp bội cho nên mới không thương hương tiếc ngọc. Lệnh chủ yên tâm, từ giờ nô tỳ sẽ trang điểm cho lệnh chủ đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, bệ hạ trông thấy sẽ yêu thương ngươi nhiều hơn".
Lam Hi Thần ảo não nhìn theo bóng thiếu nữ thoáng đấy đã chạy vào trong tẩm điện đòi lấy lược ra chải tóc .
Tư Đồ Gia Cẩn cười khinh một tiếng "Hoa nhường nguyệt thẹn có ích gì? Chẳng qua chỉ là một bức bình phong".
Sau lần đó, Hiên Viên Dự tuy không còn lui tới Trữ Di cung, nhưng đồ ban thượng cứ lần lượt ban vào như nước.
Điềm quý khanh được sủng hạnh. Tin tức này so với Lục quý nhân mang thai còn có sức hút hơn nhiều. Các phi thị không lấy làm lạ, ngược lại còn vô cùng thích thú, trong cung một có hỷ một nhận ân sủng, đều không phải rơi vào người đang đứng đầu khiến cho người người sảng khoái, sự đắc ý của ai kia cũng bị vùi lấp. Thái thị biết chuyện tựa hồ rất cao hứng, thường ban đồ tốt cho Lục quý nhân, còn truyền triệu chủ nhân của Trữ Di cung tới hầu chuyện. Những lần như thế, Lam Hi Thần chỉ muốn thay Tư Đồ Gia Cẩn đi cho có lệ, dẫu cho hắn đang cần mượn cớ thân cận với Thái thị kia để dò la chuyện cũ. Chẳng ngờ Thái thị là người kín đáo, mỗi lần Tư Đồ Gia Cẩn thử hỏi một chút, ông ta đều lắc đầu nói không biết, còn nói với hắn dăm ba câu không liên quan, cả y và hắn đều không để lọt tai. Nhưng Lam Hi Thần lại chú tâm mấy chuyện kể về quá khứ của Hiên Viên Dự, cũng vì thế y mới biết vì sao hắn luôn bỏ bê hậu cung, chỉ đăm đăm vào một mình Lâm Hà Uyên và có tính cách lạnh lùng như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.