Hai người vừa đi vừa nói đôi ba câu, chủ yếu là Đôn thần mở miệng. Từ chỗ hắn, Lam Hi Thần mới biết ngọn nguồn về vị Hoàng quý phi kiêu căng kia. Hóa ra nàng ta chẳng phải tú nữ khuê các cũng chẳng phải con nhà quan được đưa vào cung, mà là do đích thân Long Thụy đế đưa từ biên giới về. Nguyên Lai bảy năm trước, khi Đại Thành chinh chiến một nước chư hầu có tên Đông Hà, do đường xá xa xôi nên trên đường trở về có dừng chân nghỉ lại ở một quán trà ven biên giới. Quán trà đó rất nhỏ, chủ nhân của quán trà chỉ là một thiếu nữ tuổi vừa mười bảy, họ Lâm, tên tự Hà Uyên. Cha mẹ nàng lần lượt mất sớm, đã để lại cơ nghiệp nho nhỏ này cho nàng ta tự mình xoay sở kiếm sống qua ngày. Tuy xuất thân thấp kém, nhưng Lâm Hà Uyên trời sinh dung mạo đẹp đẽ, có tài ăn nói hợp lòng người, đương kim thiên tử khi đó tuổi cũng vừa tròn hai mươi. Nam nữ tuổi xuân gặp nhau, lại là bậc hương sắc tuyệt diễm như vậy, dù là bậc cửu ngũ chí tôn cũng không thể không màng xuất thân mà say đắm nàng, huống gì, đã là vua thì có bao giờ muốn bỏ qua mỹ nhân?
Vậy là sau nửa ngày khi đoàn quân tướng dừng lại, thiếu nữ họ Lâm xinh đẹp kia đã được thiên tử đưa lên ngựa rước vào triều nội. Vị vua trẻ ấy bỏ ngoài tai mọi lời can ngăn của triều thần mà phá lệ phong nàng làm Nhất phẩm Quý phi với phong hiệu là Diễm, để nàng ở Hàm Tâm cung làm chủ Tây khu và ngồi ngang hàng với Lân nhi đã thành thân cùng mình từ khi còn là thất hoàng tử, tức tiền Vinh thần làm chủ Đông khu. Hậu cung là một chiến trường lạnh, những người ở trong đó không chỉ dùng sắc đẹp làm vũ khí mà còn dùng sự sủng ái của đấng quân vương để đấu với nhau. Tiền Vinh thần ấy là cháu trai của đương kim Thái thị, cùng Long Thụy đế trải nhiều năm tháng sống với nhau từ khi còn ở phủ Lạc Hóa cho đến khi chính thức bước chân vào trong cung, tình cảm không nói là mặn nồng thì cũng là tương kính như tân, trước đó hậu cung chỉ có vài ba người ở hàng Cửu phẩm Bát phẩm, hắn tuy là người có quyền nhất nhưng tính tình lại hết mực ôn hòa cho nên trong cung cũng vô cùng bình lặng. Từ khi hậu cung xuất hiện thêm một Diễm Quý phi, ngàn vạn sủng ái đã từ Đan Xuyến cung chuyển hết sang Hàm Tâm cung, hậu cung cũng không còn được yên ắng như trước nữa.
Lâm Hà Uyên cũng không phải một nữ tử an phận hay chí ít là biết người biết ta như những khuê nữ khác. Nàng ta luôn ỷ thế sủng ái của mình đi lấn át những phi thị bên dưới, quá đáng hơn là còn lấy việc sinh được hoàng trưởng tử nên địa vị tôn quý hơn mà lên mặt với Diệu Vinh thần. Những hành động đó đến tai Long Thụy đế, tuy có hơi không vui nhưng vì quá sủng ái nàng, hắn cũng chỉ xem đó là một việc trẻ con, lại còn cảm thán nàng sống chân thật việc gì cũng để ra mặt, không hề giấu diếm sự ghen tuông đố kỵ mà hãm hại người như những phi thị khác cho nên lại càng thêm sủng ái nàng ta hơn. Chuyện này làm cho Thái thị không vừa mắt, nhiều lần đã răn dạy Hoàng đế nhưng hắn chỉ vâng vâng dạ dạ cho có lệ, Thái thị cuối cùng đành lực bất tòng tâm không nói nữa. Diệu Vinh thần là người hiền hậu, không so đo với Diễm Quý phi, lại thấy Hoàng đế mấy lần vì nàng ta mà chỉ trích ngược lại mình nên chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng uất ức rồi dần dần sinh tâm bệnh.
Ân sủng dồi dào, lại sinh được hoàng trưởng tử, thế lực hậu cung từ đó mà bắt đầu nghiêng về phía Diễm Quý phi nhiều hơn, chỉ là nàng ta không thể làm gì để hạ Diệu Vinh thần xuống dưới mình một bậc. Tuy nàng ta đã nhiều lần nói vào tai Hoàng đế nhưng hắn lại không thể phế truất, bởi vì ở phía sau Diệu Vinh thần là Thái thị. Hoàng đế khi xưa được tiên đế giao cho Thái thị nuôi dưỡng, có ơn dạy dỗ rất lớn, không mười thì cũng chín phần phải nhìn tới Thái thị rồi mới động tới Diệu Vinh thần. Mà Thái thị lại luôn không vừa mắt Diễm Quý phi, nếu vì nàng ta mà phế truất Diệu Vinh thần, Thái thị nhất định sẽ ra mặt, ảnh hưởng tới tình phụ tử của Hoàng đế và dưỡng phụ. Rốt cuộc, Diễm Quý phi chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Cho đến khi tỷ tỷ của Tư Đồ Gia Cẩn nhập cung, sơ phong làm Tuệ tần. Dung mạo Tư Đồ Lan Chỉ cùng Lâm Hà Uyên cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân. Hoàng đế vì thể diện của thái sư, lại thêm tính tình cẩn trọng hiểu lòng người mà Tuệ tần nhận sủng ái không ít. Mà Tư Đồ Lan Chỉ cũng thật may mắn, không lâu sau khi Hoàng đế sủng hạnh, nàng ta đã mang thai, lại còn được Khâm thiên giám* mách rằng cái thai đó là thai quý, sẽ đem lại không ít điều tốt cho triều đình. Trong cung khi đó ngoại trừ đại hoàng tử do Diễm Quý phi sinh thì chỉ có thêm Thường Lễ công chúa do Hiền phi sinh ra nhưng lại yểu mệnh, bốn tuổi đã mắc bệnh đậu mùa mà qua đời, đã đến lúc trong cung có thêm tiếng khóc của trẻ con. Hoàng đế rất vui mừng, lập tức nâng địa vị của Tuệ tần lên một bậc, gọi là Tuệ quý tần, còn hứa hẹn nếu đúng thật sinh ra là hoàng tử, hắn nhất định sẽ lập nàng làm nhị phẩm Phu Nhân, cùng Diễm Quý phi chia nhau cai quản Tây khu. Khi đó làm cho Lâm Hà Uyên đau đầu đã không còn là Diệu Vinh thần nữa, mà là Tuệ quý tần phúc khí đầy mình kia. *Khâm thiên giám: nơi quan sát thiên tượng hay bói toán điều lành dữ trong cung đình. Trong khi Đông khu vẫn phẳng lặng như đáy hồ mùa thu, Tây khu lúc đó tình thế lại như một chảo dầu sôi. So với Lâm Hà Uyên tính tình hay thất thường, Hoàng đế lại càng yêu thích sự dịu dàng lanh lợi của Tư Đồ Lan Chỉ hơn. Ai cũng thấy rõ ân sủng của Diễm Quý phi đang ngày càng giảm, hai người mỗi lần gặp nhau chính là bằng mặt không bằng lòng. Trong hậu cung có quy định, khi nữ phi mang thai, phi thị trong hậu cung đều phải đem quà tới chúc mừng. Hỷ Hương cung của Tuệ quý tần mấy ngày liền đều mở rộng cửa, người tuy không nhiều nhưng lúc đến lại kéo nguyên một nhóm chật hết cả thiên điện. Thế nhưng có ai ngờ chỉ sau một buổi đến thăm của Diệu Vinh thần, Tuệ quý tần đã bị trúng độc dẫn đến vong mạng trong khi cái thai chỉ mới sáu tháng. Nguyên nhân chính là chiếc muỗng bạc mà Diệu Vinh thần đem tới làm quà, mong rằng đứa nhỏ trong bụng Tuệ quý tần khi sinh ra có thể nếm được hương vị đầu đời trên chiếc muỗng đó. Trên chiếc muỗng bạc đó có bôi một loại kịch độc không màu không mùi tên là Cổ độc. Tuệ quý tần không biết, cho là Diệu Vinh thần có lòng tốt nên đã đem chiếc muỗng kia ra ăn thử, kết quả là mẹ con đều vong mạng. Sự vụ tra ra, tang chứng đã có, cung nữ bên cạnh Diệu Vinh thần sau khi bị tra khảo thì đứng ra khai là do hắn không muốn có thêm một đối thủ, lại muốn nhân lúc Diễm quý phi cùng Tuệ quý tần tranh chấp mà mượn tay gϊếŧ người, vừa tránh sau này Tuệ quý tần giống Diễm quý phi chèn ép mình, vừa muốn để mọi người hiểu lầm là Diễm quý phi hạ độc mà có cớ để triều thần khiến Hoàng Đế phế bỏ cô ta, từ đó một tên trúng hai nhạn. Tuy Diệu Vinh thần một mực phủ nhận nhưng nhân chứng vật chứng rành rành, hắn cũng không thể biện bạch. Trước khi Hoàng đế ban ra bản án, Diệu Vinh thần đã nuốt vàng tự vẫn để biểu thị sự trung trinh. Sợ tội tự sát là đại tội, thế nhưng vì thể diện cho Thái thị, cũng là nghĩ tới chút tình nghĩa xưa kia, Hoàng đế chỉ miễn cưỡng giữ lại phẩm vị, truy phong làm Diệu Ý Vinh thần nhưng lại cho an táng theo nghi thức của Quý khanh tam phẩm. Sự việc cũng bị cho qua trong im lặng. Để bình ổn hậu cung, Hoàng đế có ý muốn lập Lâm Hà Uyên làm Hoàng hậu cai quản cả Đông khu Tây khu, nhưng triều thần phản đối xuất thân, Thái thị cũng nói mấy câu không hài lòng về tính tình của cô ta. Hoàng đế vốn không tham luyến hậu cung, thường không tuyển tú, lui tới hậu cung cũng là tới chỗ Lâm Hà Uyên, sau sự việc kia lại cảm thương nàng chịu tiếng oan nhưng vì để đẹp lòng Thái thị cùng triều thần nên đã phá lệ lập nàng ta làm Hoàng quý phi, tạm thời thay Hoàng hậu và Hoàng thị cai quản hậu cung. Từ đó đến nay, chỉ còn lại một mình Lâm Hà Uyên ở chốn hoàng cung này ngồi ở nơi cao nhất. Đôn thần và Hiền phi tuy là phi thị hàng Nhất phẩm, lại có tiếng cùng hiệp trợ quản lý lục cung, nhưng với sự sủng ái của Long Thụy đế dành cho Lâm Hà Uyên cộng thêm tính tình của cô ta, cả hai chẳng qua chỉ có cái tiếng ảo mà thôi. Lam Hi Thần nghe đến đó, trong lòng nảy lên một tràng kinh hãi, à không, là tâm tình của Tư Đồ Gia Cẩn. Hẳn là vì nghe đến chuyện tỷ tỷ của hắn bị người ta hại chết, hắn lại một lần nữa kích động. Xen lẫn với sự kinh hãi đó còn có một tia nghi hoặc. Chẳng biết sao, Lam Hi Thần lại buộc miệng hỏi "Chuyện này nghe qua làm Xác khanh cảm thấy như có uẩn khúc. Tỷ tỷ của ta vốn là người cẩn trọng, làm sao có thể sơ sẩy tới mức không kiểm tra đã đem ra dùng ngay chiếc muỗng kia? Và còn tiền Vinh thần, tuy ta chưa được nhìn tận mặt, nhưng cũng có nghe nói là người phúc hậu, hơn nữa khi đó hắn có Thái thị chống lưng, dù là tỷ tỷ hay Hoàng quý phi kia có con thì cũng không ảnh hưởng tới địa vị của hắn, hắn đâu cần lại dùng kế gắp lửa bỏ tay người chứ? Chẳng hay Đôn thần ca ca có biết ẩn tình gì trong đó không?". Nói xong Lam Hi Thần cảm thấy miệng mình đột nhiên cứng lại, như chẳng phải là của mình. Y bất giác giật mình. Tư Đồ Gia Cẩn sao lại nhanh đến như vậy hồi phục mà nắm bắt được ý thức của mình, chẳng lẽ thời gian đoạt xá lại ngắn tới như vậy, chỉ mới qua nửa tháng thôi mà? Dù có tự hỏi, Lam Hi Thần vẫn chắc chắn lúc này chân hồn của Tư Đồ Gia Cẩn đang dần lấn lướt mình, không đẩy ra, nhưng là nắm bắt điều khiển. Đôn thần không để ý nét mặt hoang mang của người bên cạnh mà chỉ bình thản vừa đi vừa mân mê cánh lục mai, một lúc lâu mới cười nhẹ, nói "Chuyện đó xảy ra đã lâu lắm rồi, Hoàng đế đã cho bưng bít hết mọi thông tin liên quan, bản cung cũng chỉ nghe qua từ miệng của bọn thái giám và cung nữ nên không rõ thực hư thế nào. Thôi, Xác khanh cứ coi như bản cung tiện miệng nói cho vui, đừng để trong lòng. Phía trước là Tỏa Thúy cung, bản cung sẽ để Trúc Như đi theo để chỉ dạy cho cung nhân của Xác khanh vài quy củ, bản cung còn phải đến Thư Trai Phòng xem nhị hoàng tử và nhị công chúa thế nào đã". Lam Hi Thần có chút ngạc nhiên "Nhị hoàng tử? Nhị công chúa?". Đôn thần nói "Cả hai là thai long phượng do Ngọc Uyển phu nhân thân sinh, chiếu theo luật thì nữ phi sinh con sẽ do nam thị phẩm bậc cao hơn ở Đông khu chúng ta nuôi dưỡng để tránh các nàng ỷ thế sinh chi tâm về sau. Hậu cung này hiện giờ chỉ có vài đứa trẻ, nhưng Hoàng thượng của chúng ta tâm đều đặt ở chỗ Hoàng quý phi, cho nên chỉ mong nàng ta sớm sanh thêm nhi tử để cho hoàng thất vui vầy, còn những nữ phi khác thì e là không có phúc rồi". Lam Hi Thần nói "Đôn thần có phải vai trò chính là "dưỡng phụ phu tử", mai này nếu hoàng tử lên ngôi, sẽ tôn mẹ sinh là Hoàng thái hậu, còn dưỡng phụ làm Hoàng thái thị, giống như Thái thị ở Thọ Kỳ cung bây giờ không? Thế thì Đôn thần ca ca có phước rồi!". Đôn thần sắc mặt lập tức nghiêm lại, nghiêng đầu nhìn xung quanh rồi lạnh lùng trách nói "Lời này của Xác khanh đừng nói thêm một lần nào nữa. Bản cung đa tạ ý tốt của Xác khanh, nhưng ở trong hậu cung này, cái gọi là "phúc" nói không chừng lại chính là "họa". Bản cung thật không dám mong cái phúc như lời Xác khanh vừa nói. Còn nữa, nơi này đâu đâu cũng tai vách mạch rừng, Xác khanh nên cẩn trọng lời nói thì hơn. Bản cung đi trước đây". Trúc Như thấy chủ nhân của mình rời đi liền đè tay sang hông, nhún người nói "Cung tiễn Đôn thần". Lam Hi Thần cùng Thúy Quả học theo nàng, nhưng mà.....y thật sự rất rất rất không thích cái loại nghi thức này. Mắt thấy Đôn thần đã đi khuất, Lam Hi Thần mới quay sang hỏi cung nữ Trúc Như "Vì sao chủ tử của ngươi lại không vui? Ta rõ ràng có ý tốt thế mà?". Trúc Như cười khổ "Xin Xác khanh tiểu chủ hãy nhớ: trong hậu cung này, muốn giữ được mạng thì không phải lời muốn nói thì có thể nói. Huống chi, những lời kia ít nhiều lại đụng chạm tới Hoàng quý phi nương nương, nàng ta nếu nghe được thì tiểu chủ và lệnh chủ nhà nô tỳ thật không biết làm sao giải thích trước mặt của Hoàng thượng cả". Nàng nhún người "Nô tỳ còn phải mau về hầu hạ chủ tử, thỉnh tiểu chủ mau vào cung để nô tỳ thị phạm cho cung nhân của ngươi, sau đó còn phải về Tích Hoa cung hầu hạ Đôn thần". Lam Hi Thần miễn cưỡng không hỏi nữa, cùng nàng và Thúy Quả đi vào Tỏa Thúy cung. Trong khi Thúy Quả cùng Tiểu An ở bên ngoài học cung quy từ Trúc Như, còn Lam Hi Thần ngồi trong tẩm điện chép phạt. Nghĩ đến mà không thể không uất ức! Từ nhỏ tới lớn y phạm gia quy, tội nói ra còn bằng Ngụy Vô Tiện, thế nhưng chưa có ai bắt y phải chép phạt, đều là y tự nhận lỗi mà chép. Vậy mà bây giờ chỉ vì một buổi gặp mặt cùng nữ nhân vô lý kia, mình lại phải ngồi ở đây chép mớ cung quy vô cùng tẻ nhạt. Một quyển sách dày cộm bằng ba lóng tay, chép một trăm lần.....Lam Hi Thần cũng không còn cách nào khác ngoài việc kiềm lại cảm giác muốn phát hỏa, cố gắng ngồi nắn nót viết từng chữ kẻo Hoàng quý phi cao cao tại thượng kia bắt chép lại lần nữa thì quả thật mệt chết y mất! Suốt buổi chiều hôm đó, Lam Hi Thần vừa chép vừa có không gian yên tĩnh nói chuyện với Tư Đồ Gia Cẩn. Nhiều ngày qua, linh hồn hai người không có trao đổi gì với nhau, chủ yếu là vì lúc đó Lam Hi Thần chân hồn còn mạnh nên có thể áp chế được người kia, còn bây giờ......y không ngờ khoảng thời gian chân hồn đoạt xá mạnh mẽ lại ngắn tới như vậy. Là vì bản thân vốn có tiên khí trên người cho nên dùng tà thuật không được hữu dụng sao? Xem ra phải thương lượng với Tư Đồ Gia Cẩn một phen, để hắn cho mình mượn thân xác này ít lâu nữa. Tư Đồ Gia Cẩn ban đầu rất không hoan nghênh mà hỏi "Ngươi rốt cuộc là yêu ma phương nào? Có mục đích gì? Vì sao lại cướp lấy thể xác của ta?". Lam Hi Thần dùng tâm thức trả lời "Ta tên là Lam Hi Thần, bản thân vốn không phải yêu ma, cũng không thuộc thế giới này. Ta cũng rất xin lỗi vì đã cướp lấy thân xác này của ngươi để nhập hồn vào, nhưng ta là có nỗi khổ riêng". Tư Đồ Gia Cẩn hỏi "Nỗi khổ? Là nỗi khổ gì?". Lam Hi Thần nói "Ta có một người mà trái tim tâm niệm, nhưng người đó.....lại phải đến thế giới này để trải kiếp, ta muốn được ở bên hắn nhưng lại sợ vì hắn không nhận ra mình, cho nên mới dùng linh hồn cướp lấy thân thể của người có duyên với hắn". Tư Đồ Gia Cẩn nói "Người có duyên? Ý ngươi là ta?". Lam Hi Thần nói "Phải! Chính là ngươi!". Tư Đồ Gia Cẩn nói "Không lẽ người đó là Khê huynh?". Lam Hi Thần nói "Không! Người đó không phải Hiên Viên Khê, mà là Hiên Viên Du". Tư Đồ Gia Cẩn nói "Hiên Viên Du? Là kẻ nào? Khoan đã..... ngươi vừa nãy nói ta có duyên với Hiên Viên Du? Tại sao lại là Hiên Viên Du mà không phải Hiên Viên Khê?". Lam Hi Thần nói "Ta không biết! Nhưng Côn Luân kính viết như vậy, ta liền nhớ như vậy. Ngươi là người của thế giới này, chẳng lẽ ngươi cũng chưa từng nghe nói có ai tên là Hiên Viên Du?" Tư Đồ Gia Cẩn nói "Từ khi ta còn nhỏ, cũng có nghe qua ít nhiều đến nhân vật trong hoàng thất của Đại Thành, tuy có họ Hiên Viên, nhưng xác thực chưa từng nghe có ai tên như vậy". Lam Hi Thần ảo não "Thế thì phải làm sao đây? Hay có khi nào hắn không ở trong hoàng thất, mà là người trong dân gian cùng họ?". Tư Đồ Gia Cẩn bỗng nhiên lạnh giọng "Ta không biết cái kính ngươi vừa nói là cái gì, và chuyện có duyên ra làm sao, nhưng ta cảm thấy mừng là vì Hiên Viên Du đó không phải tên cẩu Hoàng đế kia. Nếu như là hắn, vậy thì ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận để ngươi còn trong thân xác này của ta mà cận kề hắn từ bây giờ". Lam Hi Thần ngạc nhiên "Ngươi vì sao lại hận tên Hoàng đế đó đến vậy?". Tư Đồ Gia Cẩn cười lạnh "Vì sao lại hận? Một kẻ vì cái ngôi cửu ngũ chí tôn mà sẵn sàng tranh đoạt bất chấp tình huynh đệ, một kẻ bạc tình không màng người bên gối chết đi có bao nhiêu oan ức mà chỉ biết yêu thương con rắn độc bên người. Mà cả hai người bị hắn đẩy vào đường đau thương thậm chí tử huyệt có một người là người ngươi yêu và một người là tỷ tỷ của ngươi, ngươi nói xem không đáng hận ư?". Lam Hi Thần dè dặt hỏi "Chính là...... Giản Tĩnh vương, Hiên Viên Khê và Hoa Tuệ quý tần, Tư Đồ Lan Chỉ sao?". Tư Đồ Gia Cẩn im lặng một lúc rồi nói "Lam Hi Thần, mấy ngày trước khi nhị ca vào thăm cho đến hôm nay ngươi bộc bạch, ta đã suy nghĩ rất kỹ. Ta có thể chấp nhận cho ngươi tiếp tục mượn thân xác này để ngươi đi tìm người mình yêu, vìdù sao ta và Khê huynh đã hữu duyên vô phận, nay hắn lại bị kẻ thù đẩy vào con đường lưu lạc khổ sở không biết sống chết ra sao, ta đã nhập cung, dù không là người của tên cẩu Hoàng đế kia nhưng lại khó cùng hắn bắt đầu lại. Nhưng ta không thể ngồi im mà khoanh tay đứng nhìn. Cho nên ta muốn ngươi giúp ta hai chuyện. Làm xong, ta sẽ tùy ý để cho ngươi mượn xác làm việc ngươi muốn, coi như chúng ta đôi bên cùng có lợi". Lam Hi Thần có chút nghi hoặc "Giúp ngươi?". Tư Đồ Gia Cẩn nói "Phải. Hai chuyện này chính là mục đích khiến ta ép dạ cầu toàn mà tiến cung. Lúc trước ta còn ngại mình không làm nổi vì có vật cản là ả Hoàng quý phi kia, nhưng bây giờ thì khác. Ngươi nhất định phải giúp ta, bằng không.....ta lập tức đẩy hồn phách của ngươi ra ngoài, sau đó là tự vẫn, để ngươi một cơ hội gặp người ngươi yêu cũng không có". Lam Hi Thần thấy hồn mình lâng lâng lên liền vội nói "Được! Được! Ta đáp ứng ngươi! Đừng có đẩy ta ra! Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?". Tư Đồ Gia Cẩn lạnh lùng "Thứ nhất, giúp ta điều tra cái chết của tỷ tỷ. Thứ hai, tìm một cơ hội nào đó mà gϊếŧ tên cẩu Hoàng đế cùng ả Hoàng quý phi kia". Lam Hi Thần giật mình "Điều thứ nhất thì ta sẽ cố gắng, nhưng còn điều thứ hai.....". Tư Đồ Gia Cẩn nhát gừng nói "Ngươi không muốn?". Lam Hi Thần vội giải thích "Thật ra ta cùng hai người đó không thù không oán, tuy rằng Hoàng quý phi Lâm thị kia hôm nay làm khó làm dễ, nhưng ta....ta....ta thật sự không thể nào xuống tay được. Đó với ta khác nào đi lấy mạng người vô tội? Không lẽ ngươi muốn làm một kẻ sát nhân và mượn tay ta làm kẻ sát nhân sao?". Tư Đồ Gia Cẩn giận dữ "Đối với ngươi thì bọn chúng là người vô tội, nhưng đối với ta, bọn chúng trước hết là kẻ thù gϊếŧ chị, ngươi có hiểu không?". Lam Hi Thần nói "Làm sao ngươi khẳng định bọn họ ra tay với tỷ tỷ của ngươi?". Tư Đồ Gia Cẩn gằn giọng "Ngươi không nghe lúc nãy ta mượn khẩu ngươi nói chuyện với Đôn thần kia sao? Tỷ tỷ ta là người kỹ tính thế nào, ta lại còn không rõ? Quan trọng nhất, tiền Vinh thần sẽ không ra tay với tỷ tỷ ta". Lam Hi Thần hỏi "Ngươi làm sao chắc chắn?". Tư Đồ Gia Cẩn nói "Không giấu gì ngươi, Diệu Ý Vinh thần cùng nhị ca ta từ nhỏ đã là tri kỷ tâm giao, lớn lên còn đính ước. Thế nhưng chỉ vì một bản thánh chỉ, hắn cùng nhị ca ta uyên ương phân ly, một người bị ép tiến cung, một người bị ép chỉ hôn. Nói thẳng ra, Diệu Ý Vinh thần đối với nhà ta từ sớm đã có thân tín, tâm lại không đặt ở chỗ Hoàng đế cho nên sẽ không vì tranh sủng mà hại chết tỷ tỷ. Chẳng qua hắn là người do Thái thị tiến cử, tỷ tỷ ta lại là con nhà quan tướng nắm đại quyền, Hoàng đế kia nổi tiếng đa nghi, hẳn là vì lo ngại điều gì đó cho nên mới mượn chuyện cùng Lâm Hà Uyên gϊếŧ luôn cả hai người. Cho nên căn cứ theo lời của Đôn thần, ta chắc chắn vụ án năm xưa không hề đơn giản là Diệu Ý Vinh thần hạ độc". Lam Hi Thần nói "Ngươi nghĩ Đôn thần kia có đáng tin không? Lỡ đâu....". Tư Đồ Gia Cẩn hiểu ý, cười, nói "Không phải lo. Ta biết hắn, sau cuộc nói chuyện vừa rồi, ta nhận ra hắn là đang muốn và đang giúp ta điều tra lại vụ án năm xưa". Lam Hi Thần nói "Nhưng vì sao?". Tư Đồ Gia Cẩn nói "Ta nghĩ.... có lẽ là vì hắn là người của Thái thị. Ngoài mặt tuy nói là nam thị hầu hạ, nhưng thật ra là giúp Thái thị thăm dò thánh ý của Hoàng đế. Thái thị năm xưa coi trọng nhất là tiền Vinh thần, cho nên cái chết của hắn ít nhiều ông ta cũng biết một chút, khéo lại giúp ta tìm được chứng cứ Hừ, một thái thị quyền lực bậc nhất Đại Thành quốc mà cũng phải kiêng dè chính dưỡng tử mà mình bỏ công nuôi dưỡng, thật là buồn cười". Lam Hi Thần nói "Thái thị đó vì sao lại nhận nuôi Hoàng đế?". Tư Đồ Gia Cẩn nói "Đó là chuyện của tiền triều, ta không rõ, mà ngươi cũng không cần phải biết, cứ làm theo những gì ta nói là đủ rồi". Lam Hi Thần nghe đến đây liền thở sâu một hơi, bất mãn nghĩ: Chuyện phức tạp giữa các ngươi, tại sao khi không ta đây cũng phải gánh chứ? Ta rõ ràng chỉ muốn đi tìm người ta muốn tìm thôi mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]