Nhiếp Hoài Tang cả người run lên bần bật, rất nhanh tiếng khóc của hắn đã hòa vào những âm thanh hỗn tạp của trận chiến ngoài kia. Lam Hi Thần chết lặng cả người, phút chốc y chỉ muốn bản thân tốt nhất nên biến luôn thành tượng đá để không bị nuốt trọn thể xác trong cái đau từ quả tim truyền đi khắp thân.
Nhiếp Minh Quyết chống gối, lảo đảo đứng dậy, hướng mũi kiếm Sóc Nguyệt chĩa thẳng về phía trước. Mấy thân ảnh đang quay cuồng cũng dừng lại, đồng loạt cười khanh khách. Trong một đám ảo ảnh kia, nhất định sẽ có một cái là La Hầu thật. Nhiếp Minh Quyết hơi nghiêng đầu lắng nghe rồi vung kiếm lên. Trong khoảnh khắc mọi người tưởng hắn sẽ đâm thẳng vào thân ảnh đối diện, hắn quay ngược lưỡi kiếm chém thành nửa vòng cung ra phía sau, tức thì một La Hầu nhảy bật lên né tránh, những La Hầu còn lại đồng loạt tan biến.
La Hầu hơi đáp xuống ngự ngay đối diện Nhiếp Minh Quyết, vỗ tay tỏ vẻ tán thưởng "Hay đấy! Có thể nhận ra người thật giữa vô vàn tạp âm. Bản tổ có không muốn cũng phải khen ngươi một tiếng. Chỉ là hiện giờ dựa vào thính giác thôi, ngươi liệu có đủ sức đấu với bản tổ không?".
Nhiếp Minh Quyết không trả lời lần nữa nghiêng đầu, đề gió đạp tới, hướng Sóc Nguyệt nhằm hướng La Hầu đâm thẳng.
La Hầu không tốn chút công sức dễ dàng dùng hai ngón tay gập lại giữ chặt mũi kiếm, cười lạnh "Ta đã bảo rồi, ngươi không đủ sức để đấu với ta đâu".
Nhiếp Minh Quyết đặt một tay còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p1/1041201/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.