Lam Hi Thần lấy lại được nửa phần thanh tỉnh, chất vấn "Vậy còn Tần Tố? Ngươi đã từng nói ngươi không phải cũng rất yêu nàng ư?".
Mạnh Dao thấp giọng "Nàng ấy đã là quá khứ. Hơn thế nữa, ta đối với nàng, hoàn toàn không giống như đối với ngươi". Hắn vội nắm chặt hai bàn tay của y, nói "Hi Thần, ngươi có biết không? Ta yêu ngươi, thực sự yêu ngươi. Kiếp trước, từ lần đầu gặp ngươi ở Vân Bình, cách ngươi đối xử với ta cho tới ngày sự thật kia được phơi bày, dù rằng ngươi tức giận thậm chí hận ta vì đã dối lừa lợi dụng ngươi nhưng chưa bao giờ ngươi tỏ một ý niệm khinh khi ta, ngươi luôn cho ta thấy sự chân thành nhất, cảm nhận ấm áp nhất. Đối với ta mà nói, ngoại trừ mẹ và Tư Tư ra, chưa từng có ai đối với ta như vậy cả. Tất cả nếu không phải dùng thái độ kẻ trên người dưới thì cũng là kẻ hèn người sang hay kẻ thanh cao người ti tiện mà đối đãi ta, duy chỉ có ngươi là không như vậy. Nhưng khi ta biết mình động tâm đã quá sâu với ngươi thì cũng là lúc ta nhận ra giữa chúng ta có quá nhiều rào cản, ta cũng sợ nếu ta lấy hết can đảm bước qua rào cản đó, giữa chúng ta có thể sẽ không đi tiếp cũng chẳng thể lùi lại được nữa, cho nên ta phải cố nén tình cảm này xuống. Về sau khi Tần Tố xuất hiện, ta thật sự cảm động vì nàng đối với ta cũng có điểm giống ngươi, ta tự nhủ mình có lẽ nên ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p1/1041196/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.