Lam Hi Thần tỉnh dậy được là vào hai ngày sau đó, khi Ngụy Vô Tiện đang ngồi bên giường, vắt khăn lau trán cho y, bên cạnh bàn có một ấm thuốc lớn, Nam Cung Nguyên Khang đang đổ thuốc vào ấm, thấy y tỉnh dậy, vui đến độ suýt cầm luôn cái bình chế lên người Lam Hi Thần.
Ngụy Vô Tiện mừng rỡ "Huynh trưởng, ngươi tỉnh rồi! Tốt quá! Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!".
Lam Hi Thần cổ họng khô khốc, khàn giọng gọi "Ngụy công tử, Nguyên Khang huynh".
Nam Cung Nguyên Khang cất bình thuốc lên bàn, ngồi lại cạnh giường, lo lắng nói "Hi Thần, ngươi thấy trong người thế nào?".
Lam Hi Thần đưa tay áp lên ngực trái "Ta ổn, nhưng tại sao lại bình thường như vậy? Ta nhớ ta đã bị Hoài Tang đâm một kiếm mà".
Ngụy Vô Tiện nói "Đúng là hôm đó ngươi bị Nhiếp Hoài Tang đâm một nhát, Lam Trạm và Giang Trừng đối chọi một phen mới kéo hắn đi khỏi đây được. Cũng may Nguyên Khang thiếu quân tới kịp, nếu không huynh trưởng nhất định sẽ mất mạng thất đó. Nguyên Khang thiếu quân giúp ngươi truyền lực, vết thương cũng không có gì đáng ngại".
Lam Hi Thần hướng Nam Cung Nguyên Khang nói "Đa tạ".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Ta với ngươi mà đa tạ cái gì? Ta còn phải xin lỗi ngươi một tiếng. Hi Thần, ta xin lỗi vì đã không tới kịp lúc, nhưng cũng do Trường Nguyệt tỷ đột ngột mang theo Tống đạo trưởng kia đi thị sát chiến trường gì đó, khiến cho ta tìm đứt cả hơi, cuối cùng chính là bị trễ".
Nghe nhắc tới Nhiếp Minh Quyết, Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p1/1041190/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.