Giống như rơi vào trạng thái mơ mộng vô tận, Lam Hi Thần nằm mơ một giấc mơ rất dài, mơ thấy vô số chuyện ngày xưa, vừa vụn vặt vừa rõ ràng. Có chất lỏng chua xót ấm nóng rót vào miệng, thúc ép khiến y tỉnh lại trong mơ màng.
Tốn sức lắm mở mở to mắt. Ngoài thấy vẫn là bốn chân ngắn có móng nhọn nhỏ xíu, một cái chân quấn băng trắng ra còn nhìn thấy màn trướng màu trắng thêu nhiều hoa văn cát tường. Đây là nơi ngày trước Đàm Triết từng an bài y nghỉ lại, khi cùng Lam Tư Truy và Kim Lăng ở lại mấy hôm. Nặng nề thở ra một hơi, Lam Hi Thần lướt mắt nhìn vùng minh hoang sáng quắc như ngày, nhìn thấy thiếu niên bạch y cầm bát thuốc ngồi bên giường, gánh nặng trong lòng vì không được giải khai mà khiến hốc mắt vừa cay vừa nặng nước.
Cuối cùng cũng không thể gặp được!
Đàm Triết liên tục vuốt ngực "Ngươi tỉnh lại thì tốt rồi! Ta còn sợ ngươi lâu lắm mới tỉnh cơ đấy!".
Lam Hi Thần thất vọng cụp mắt, nghe, nhưng không có phản ứng đáp lại. Ánh mắt y nhìn chăm chăm khối ngọc ở bên giường.
Đàm Triết thở dài "Được rồi, đừng bi thương nữa. Quan trọng trước mắt là uống thuốc hạ sốt, sau đó mới uống tiếp canh Mạnh Bà. Ngươi không biết lúc đó ngươi ngất đi đã dọa ta sợ tới mức nào đâu. Lỡ ngươi có bề gì thì tội ta gánh thật không nổi. Cho nên ta mới phải mang ngươi trở về trước. Còn khối ngọc, đợi sau khi đưa ngươi đến Nhân giới xong, ta sẽ thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p1/1041184/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.