Đêm đó Lam Hi Thần không hề chợp mắt, chỉ cảm thấy cả người mình nhẹ hẫng, nhắm mắt đều nhìn thấy một màu sắc hồng đậm chứ không phải là một màu u tối, chốc lát lại cười không cần lý do. Thậm chí đến lúc Nhiếp Minh Quyết đã rời đi, Lam Hi Thần vẫn còn nằm trên phiến đá cười tủm tỉm.
"Sao? Thấy ta nói đúng không?".
Lam Hi Thần giật nảy mình, không hề biết đám người Bắc Đường Lạc Vi đã xuất hiện từ bao giờ.
Nàng ta cười khúc khích "Coi kìa, vẫn còn đang lâng lâng vì chuyện đêm qua sao?".
Lam Hi Thần lúng túng, nhảy xuống đất viết "Chuyện đêm qua gì chứ?".
Bắc Đường Lạc Vi tặc lưỡi, túm cổ Lam Hi Thần xách lên "Thôi đừng có vờ như không biết nữa! Đêm qua bọn ta đều thấy hết rồi nhé! Nói thiệt đi, cảm giác khi ngươi hôn hắn có giống như ta miêu tả không?".
Trời ơi! Thế ra đám người các ngươi tối qua kéo nhau đi rình trộm ta?
Hai tai Lam Hi Thần vẫy vẫy, sau đó vùi mặt vào hai chân trước, hận không thể tìm một cái lỗ chui ngay xuống đó.
Bắc Đường Lạc Vi cười khúc khích "Ta còn chưa ngại thì ngươi ngại gì chứ? Ngươi là nam nhân chứ nào phải nữ nhi đâu mà ngại?".
Lam Hi Thần nhìn qua Ôn Ninh, ngàn vạn lần chỉ muốn hắn đừng đem chuyện này kể với Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện hay là bất kỳ ai khác, nếu không chẳng biết về sau y có dám bước ra khỏi Hàn Thất hay không nữa?
Đàm Triết xua tay "Thôi thôi, ngại hay không bỏ qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p1/1041177/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.