Nơi mà Nhiếp Minh Quyết nói là "về" cũng không biết là ở đâu, chỉ biết là từ chỗ đốn củi kia đi một đoạn là tới chân núi, từ chân núi nhìn lên cao là hằng hà sa số bậc thang dẫn lên trên, không biết núi kia cao bao nhiêu, có thể là cao đến tận trời nên bị mây che không thấy đỉnh.
Trong Lúc Lam Hi Thần còn đang tự hỏi nơi này là Thái Sơn hay Côn Luân Sơn thì Nhiếp Minh Quyết chỉnh lại giỏ củi sau lưng, quay qua nói với A Dứu "Ngươi mau biến nhỏ lại đi".
Con vật lắc đầu, Nhiếp Minh Quyết nói "Ngươi không biến nhỏ, để mọi người thấy được sẽ đuổi ngươi đi, có muốn không?".
Lam Hi Thần có hơi ngạc nhiên, Nhiếp Minh Quyết đang dùng giọng điệu nghiêm túc đấy hả? Bình thường chỉ cần hắn nói một tiếng không được, nhất định đã nổi trận lôi đình rồi. Hay là hắn có gì đó sợ con sóc này nhỉ?
A Dứu chớp mắt suy nghĩ, sau đó lắc lắc người liền biến thành một con sóc nhỏ bằng một cái gàu múc nước, béo ú tròn trĩnh. Thì ra con gia hỏa này còn có thể biến nhỏ! Lam Hi Thần tự nhiên sinh ra một tia thất vọng. Bản thân đội lốt hồ tiên mà lại đi thua một con sóc, ngay cả chiều cao tối thiểu cũng không bằng nó!
A Dứu nhìn Nhiếp Minh Quyết, chỉ chỉ vào Lam Hi Thần, lại giơ giơ hai tay lên giống như một đứa trẻ đòi ẵm.
Nhiếp Minh Quyết xua tay "Nó đang bị thương, không giống ngươi. Ngươi tự đi đi, bình thường ngươi vẫn đi được đấy thôi".
A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p1/1041160/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.