Sương lớn mù mịt, còn dày đặc hơn ngoài thành gấp mấy lần, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đằng trước có một con đường dài thẳng tắp, trên đường không có bóng người. Hai bên là phòng ốc đều là dựng đứng.
Mặc dù trước đó đã có tin tức truyền tai nhau rằng Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ đến đây thanh tẩy âm linh, nhưng nỗi ám ảnh của người dân đối với nơi này không hề dứt nên chẳng ai muốn đến nơi này khai phá sinh sống. Bao năm nay trong thành vẫn là thành hoang, vắng lặng không hề có một tiếng động, không những không có tiếng người, mà ngay cả gà gáy chó sủa cũng chẳng nghe thấy, cực kỳ quái dị. Đặc sản của Nghĩa thành là mai táng, kỹ thuật làm người giấy, làm đồ cúng âm đương nhiên không tệ.
Nói thật thì đồ ở Nghĩa thành, Lam Hi Thần không phải chưa từng thấy qua, thậm chí còn từng dùng tới. Trước đây có một lần y lén đặt mua giấy tiền từ Nghĩa thành để đốt cho mẫu thân, phụ thân vào đúng ngày giỗ của họ và Nhiếp Minh Quyết sau lễ tang của hắn không lâu. Mặc dù là người trong tiên môn bách gia, thế nhưng Lam Hi Thần cũng không tránh khỏi tin vào những thứ mê tín như vậy. Lúc đó y chỉ nghĩ làm theo tập tục ở trong dân gian này, không chừng là một cách để an ủi người thân đã mất, khiến họ nghĩ rằng người sống vẫn còn để tâm tới mình nên sẽ không thấy cô đơn lạnh lẽo.
Mạnh Dao không đi thẳng vào trong thành mà đi đường vòng bọc quanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p1/1041153/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.