Đợi khi trời đã muốn xế chiều, chiếc thuyền mới cập vào một bến nước nhỏ, lên bờ thì chỉ thấy phía trước đường đi đều là quanh co uốn khúc dẫn lối vào một thị trấn nhỏ.
Nhà của Đường lão nằm ở ngoại thành Vân Bình gọi là trấn Vân Châu, đó là một gian nhà đơn sơ nhưng không quá thiếu thốn, rất phù hợp với bối cảnh của tiểu trấn đìu hiu ít người như Vân Châu, bởi hầu hết dân cư đều tập trung ở thành Vân Mộng trù phú, từ Vân Mộng trở ra thì chỉ toàn là nhà dân nghèo thưa thớt.
Bà vợ của Đường lão ở nhà đã nấu sẵn cơm chiều, ngỡ là hai cha con họ sẽ về nhà như thường ngày, thế mà hôm nay lại còn dẫn về một thiếu niên khiến bà ta rất đỗi kinh ngạc. Lam Hi Thần chỉ đành ái ngại xin tá túc một đêm, lại còn nói thêm sáng mai sẽ đi Vân Mộng tìm việc ở đó. Đường lão tuy ban đầu muốn giữ y ở lại vì nghĩ y đơn chiếc một mình thì biết xoay sở thế nào, nhưng Lam Hi Thần cứ từ chối mãi, cuối cùng bọn họ cũng đành thôi.
Buổi tối nằm ngả lưng trên chiếc giường làm bằng thân tre, y thầm liên kết những gì mà mình nhớ được kể từ lần đầu tiên theo thúc phụ đến Liên Hoa Ổ dự Thanh Đàm Hội. Nếu nhớ không lầm, từ trấn Vân Châu này mà muốn đến Vân Mộng thì phải đi thuyền qua một cái hồ, sau đó lại qua một cái thành nhỏ tên là Vân Bình rồi mới tới tiên phủ của thành Vân Mộng, Liên Hoa Ổ Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-tinh-kiep-p1/1041120/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.