Chương trước
Chương sau
Sau đó có vài môn sinh dẫn bọn họ đến phòng riêng. Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện tất nhiên là chung một phòng, hai người này nhất định là mệt mỏi lắm rồi, kéo nhau vào phòng tắt đèn đi ngủ mà không cần ăn cơm. Lam Hi Thần và Nam Cung Nguyên Khang qua loa cùng dùng qua bữa tối, cuối cùng mỗi người về phòng của mình. Không biết những người khác thế nào, riêng Lam Hi Thần đêm nay thật khó ngủ, trằn trọc mãi vẫn chưa thể vào giấc. Mà điều khiến y trằn trọc chỉ xoay quanh ý tứ của Giang Trừng lúc nãy, vừa vặn cũng đụng trúng nỗi nghi ngờ gần đây của Lam Hi Thần.
Kỳ thực lần trước, chỉ riêng việc túm cổ tay lôi đi thôi y đã thấy Nhiếp Hoài Tang rất không bình thường. Có phải hắn vẫn còn che giấu điều gì đó? Một điều gì đó rất lớn?
Bực bội vì nghi vấn không có lời giải đáp, Lam Hi Thần xốc chăn ngồi dậy, muốn đi ra ngoài hít thở cho thoải mái một lát. Gia quy cấm đi lung tung vào ban đêm. Nhưng đây không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ càng không có tâm trạng đi bắt quả tang mình, cùng lắm thì quay về tự mình chép phạt thôi.


Liên Hoa Ổ cảnh giống như tên, đâu đâu cũng toàn sen với sen. Ở đây toàn là trồng sen trắng chín cánh, trong đêm như những ngọn đăng nổi trên nước khiến cho cảnh vật tựa như một cái hồ liên trì tiên cảnh. Lam Hi Thần có chút hoài niệm lúc nhỏ lần đầu tiên tới đây, trông thấy cái gì cũng mới cũng lạ, lại tưởng niệm ngày đó Giang Yếm Ly thái độ vô cùng tốt mời bọn họ ăn dưa hấu, vậy mà Kim Tử Hiên nỡ lòng khiến cho nàng ta và mọi người không còn tâm trí để thưởng thức. Giờ thì hai người họ đều đã không còn, nơi này cũng thay đổi so với xưa rất nhiều. Rốt cuộc ký ức vẫn chỉ là ký ức.
Mãi lo nghĩ ngợi, Lam Hi Thần không biết mình đi lạc đến một thủy đình. Trong thủy đình kia lại có bóng dáng một người đang ngồi.
Giang Trừng!
Hắn ngồi một mình trong thủy đình, bởi vì hắn đưa lưng về phía y nên không thấy rõ vẻ mặt, nhưng có thể thấy đầu hắn đang hướng lên trời, chắc là nhìn vào vầng nguyệt quang kia.

Lam Hi Thần giật mình kêu thầm một tiếng trong lòng. Sao khiến xui lại đụng trúng vị Giang tông chủ khó tính này nhỉ? Ban nãy vốn có mấy việc muốn hỏi hắn nhưng ngặt vì đông người, lại còn sợ không khéo vướng cái danh tới làm khách mà còn không để gia chủ nghỉ ngơi thì thôi rồi! Hiện tại vô tình lại gặp phải, nếu mà lộ diện nói không chừng khiến hắn mất nhã hứng ngắm trăng, y không biết Tam Độc cùng Tử Điện có bỏ qua cho mình không nữa?
Đang định dời bước trong yên ắng, thế nhưng lại có tiếng quát "Ai đó?".
Sao số ta lại xui đến như vậy chứ?
Lam Hi Thần âm thầm than trong lòng, bất đắc dĩ quay lại nở - nụ - cười - thân - thiện - nhất, nói "Giang tông chủ, là ta".
Giang Trừng nhíu chặt mày, nói "Tưởng là ai, hóa ra lại là Lam tông chủ! Ngươi còn quay lại chậm thêm một bước, sợ là Tử Điện gây họa rồi. Ta nhớ là gia quy nhà các ngươi cấm đi lại vào ban đêm, ngươi thân là tông chủ mà phạm quy thì e là không hay đâu!".

Lời lẽ tuy rằng nghe qua chỉ là một cái chào hỏi vô ý, song nghe kỹ thì chẳng khác nào nặng nề chỉ trích.
Lam Hi Thần biết là mình lại gây chuyện, chỉ thầm nghĩ: Giang tông chủ ngươi hà tất phải dọa người như vậy? Chỉ là tình cờ đi lạc thôi mà! Đi lạc thì tìm đường quay lại, có bắt ngươi dắt ta về đâu mà nổi nóng?
Thế nhưng lời này chỉ dám nghĩ chứ không dám nói. Lam Hi Thần bên ngoài đành cười cười nói liền một mạch "Lam mỗ có phiền muộn trong lòng muốn ra ngoài giải khuây, không biết Giang tông chủ đang ở chỗ này. Ngươi hẳn là đang ngắm trăng đi? Nếu vậy thì Lam mỗ thất lễ rồi, mong Giang tông chủ thứ tội".
Cũng may hiện tại Giang Trừng không bén lửa trong lòng nên chẳng buồn cùng y nói nhiều. Hắn lạnh lùng quay lưng ngồi xuống, nói ngắn gọn "Bỏ đi".
Lam Hi Thần khẽ thở phào, thầm cảm tạ hắn đã dễ dàng bỏ qua cho mình, đang dợm bước muốn đi, người kia lại nói "Khoan đã".
Lam Hi Thần quay lại, cười gượng, hỏi "Giang tông chủ có việc gì sao?".
Giang Trừng chỉ vào chỗ đối diện hắn, nói "Nếu Lam tông chủ dư thời gian muốn một mình đi dạo, vậy cảm phiền ngồi đây với Giang mỗ một lát. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi vài câu, đỡ cho ngươi hoang phí thời gian rảnh kia".
Lam Hi Thần chợt nhớ khúc mắc trong lòng, vừa vặn có thể nhân dịp này hỏi rõ, cho nên liền gật đầu đáp ứng.
Giang Trừng đợi Lam Hi Thần ngồi xuống, tiện tay rót một ly rượu lại sực nhớ gia quy của Lam gia, nhưng rượu đã lỡ rót không đưa thì không được, vì thế nên có hơi tần ngần.
Lam Hi Thần thấy vậy liền không để hắn khó xử mất thời gian, vào thẳng vấn đề "Không biết Giang tông chủ muốn hỏi ta chuyện gì?".
Giang Trừng được giải vây khỏi thế bí, tuy rằng có thư giãn nhưng lại trầm ngâm một chút mới nói "Ta muốn hỏi ngươi về chuyện của....Ngụy Anh. Hắn sống ở Vân Thâm Bất Tri Xứ có tốt không?".
Lam Hi Thần có hơi ngạc nhiên. Năm đó ở miếu Quan Âm, nghe cách bọn họ nói chuyện thì y chỉ biết bọn họ có hiềm khích, còn chuyện mờ đậm ra sao, lúc đó vì đang bận trí Kim Quang Dao nên y cũng không đủ tâm tình để ý. Nhưng ít nhiều, Giang Trừng với Ngụy Vô Tiện từ lần đó quan hệ đại khái là dùng câu "mềm không được, rắn không xong". Có điều, giờ phút này chính miệng Giang Trừng lại chủ động hỏi tới tình hình của Ngụy Vô Tiện, có thể thấy không phải là hắn không có chút tình nghĩa nào.
Cũng phải thôi, trước đây hai người họ còn là Vân Mộng Song Kiệt nổi danh một thuở cơ mà!
Tuy rằng trong lòng có chút thương cảm, nhưng khổ một nỗi mấy năm qua y không nhìn thấy Lam Vong Cơ chứ đừng nói tới Ngụy Vô Tiện, làm thế nào lại nắm rõ tình hình của hắn?
Giang Trừng đợi lâu không thấy Lam Hi Thần trả lời, thiếu kiên nhẫn nhắc "Lam tông chủ có nghe Giang mỗ hỏi không?".
Lam Hi Thần cười gượng "À, ừ, có, có chứ! Nhưng mà...Giang tông chủ hỏi vậy làm khó ta quá!".
Giang Trừng nhíu mày, nhìn y với vẻ mặt rất không thân thiện "Ý Lam tông chủ là sao?".
Lam Hi Thần nhất thời không biết nói sao, cực kỳ lúng túng "À, chắc Giang tông chủ chưa biết, ta mới xuất quan cách đây không lâu, cho nên Ngụy Anh ra sao ta cũng không rõ".
Lại vội nói "Nhưng lúc nãy ngươi cũng thấy mà, hắn thần sắc rất tốt. Có Vong Cơ chăm sóc hắn đảm bảo da thịt chỉ có tăng chứ không có giảm. Mấy năm nay chắc là bọn họ đi ngao du vui vẻ lắm. À, và còn hắn vẫn sợ chó như trước, nghe đâu mức độ ăn cay lại càng tăng thêm. Ừ, ta nghĩ như vậy đấy! Đúng rồi! Chắc chắn là như vậy! Giang tông chủ không có gì phải lo. Yên tâm đi!".
Mà Giang Trừng nghe xong một nùi này, sắc mặt so với trước càng khó coi hơn, thoáng chốc cứng ngắt lại như đá.
Lam Hi Thần mãi không thấy Giang Trừng trả lời, lại thấy hai mắt hắn đơ ra như người mất hồn liền hốt hoảng sợ hắn bị mình nói lung tung mà đứng tim, vì thế đưa tay gạt qua gạt lại trước mặt hắn, nói "Giang tông chủ, ngươi vẫn nghe ta nói đấy chứ?".
Giang Trừng hít một hơi lạnh, nghiến răng nói "Hắn không nhắc gì đến Vân Mộng?".
Đại để Lam Hi Thần cũng không có ý muốn gây xích mích giữa hai người, thế nhưng sự thật từ lúc gặp lại, y chưa từng nghe qua Ngụy Vô Tiện mở miệng nhắc tới những liên quan đến Vân Mộng Liên Hoa Ổ cái gì đó, lẩm nhẩm trong đầu thì gia quy cấm nói dối, vì thế nên y rất thành thành thật thật gật đầu.
Giang Trừng đột nhiên đập tay xuống bàn, nhìn thẳng Lam Hi Thần gầm lên "Giỏi cho Ngụy Vô Tiện ngươi, một khắc rời đi rồi cũng không nhớ chỗ nào nuôi lớn ngươi. Cơm Vân Mộng nhà ta nuôi ngươi lúc trước thật là thừa thải!".
Lam Hi Thần tự chỉ vào mình "Giang tông chủ, ta là Lam Hi Thần, không phải Ngụy Vô Tiện".
Đại khái nếu ngươi muốn mắng người thì đi tìm đúng người mà mắng!
Hay là ta đi tìm Ngụy Vô Tiện đến đây nói phải quấy với ngươi?
Nhưng nghĩ lại Giang Trừng là đang uống rượu, chắc là say quá rồi nên không phân biệt ai là ai nữa. Mà thôi! Người say thường là người không nên chấp nhất!
Có vẻ như y nghĩ sai, Giang Trừng hãy còn tỉnh táo lắm. Xem chừng cũng nhận ra bản thân vừa thất thố, nhưng trời sinh bản tính hắn vốn không hòa nhã, hậm hực nói ngắn gọn "Xin lỗi!".
Lam Hi Thần cười trừ "Không sao! Không sao cả!".
Giang Trừng nói "Vậy ta hỏi ngươi từ lúc bọn hắn thành thân, Lam tiên sinh và mấy lão trưởng bối có còn làm khó hắn không?".
Lam Hi Thần nói "Đại khái là không có".
Giang Trừng nói "Chẳng trách...".
Lam Hi Thần nói "Chẳng trách cái gì?".
Giang Trừng nói "Không có gì! Bây giờ ngươi đi được rồi! Không tiễn!".
Lam Hi Thần thật muốn dở khóc dở cười, còn chưa kịp hỏi chuyện của mình lại bị đuổi đi rồi sao?
Giang Trừng thấy y tần ngần ngồi đó, một bộ không vui nói "Lam tông chủ sao còn ở đây? Hay ngươi muốn cùng Giang mỗ uống rượu?".
Lam Hi Thần kịch liệt lắc đầu, ngập ngừng "Không không không. Thật ra....ta cũng có chuyện muốn hỏi Giang tông chủ".
Giang Trừng không mặn không nhạt, nói "Là chuyện gì?".
Lam Hi Thần cẩn trọng hỏi "Có phải Giang tông chủ biết gì đó về Hoài Tang?".
Quả nhiên! Khí sắc hắn có điểm ngưng thần, thế nhưng rất nhanh làm như không có gì, còn hỏi lại "Lam tông chủ sao lại hỏi ta câu này?".
Lam Hi Thần vội nói "Bởi vì lúc nãy khi ngươi đôi co với Ngụy Anh, ta cảm thấy ngươi hình như biết Hoài Tang có cái gì đó....ừm, rất không bình thường! Hơn nữa, ta có nghe bọn trẻ nói mấy năm qua các ngươi quan hệ rất tốt, thế nên chắc có nhiều chuyện bọn ta không biết, nhưng ngươi biết a!".
Giang Trừng hừ một tiếng, nói "Lam tông chủ vừa xuất quan không lâu đã nghe ngóng để ý kỹ như vậy, sao trước đây lại không chịu để tâm hành động của Kim Quang Dao có điểm bất thường mà một mực khẳng định hắn cái gì cũng đúng, dẫn đến hậu quả năm đó ở miếu Quan Âm?".
Lam Hi Thần bị câu hỏi này của hắn làm cho cứng họng, nhất thời không biết giải thích ra sao. Mãi một lúc lâu y mới cất giọng nhỏ như muỗi kêu "Nhưng không phải Giang tông chủ cùng Kim tông chủ cũng không nhìn ra hay sao? Các ngươi so với ta còn gần gũi hơn nhiều mà".
Tình huống đổi ngược, lần này thì Giang Trừng cũng không biết trả lời thế nào.
Mãi một lúc lâu, Giang Trừng mới lạnh lùng nói "Lòng người khó đoán!".
Lam Hi Thần không hiểu sao hắn lại nói câu đó, nhưng thấy hắn trầm ngâm, chắc hẳn vẫn còn điều gì muốn nói cho nên vẫn im lặng chờ đợi.
Giang Trừng đột nhiên đứng dậy, chắp tay tiến lại lan can, thấp giọng hỏi "Lam tông chủ ta nghe nói hai huynh đệ của Nhiếp Hoài Tang cùng ngươi biết nhau từ nhỏ?".
Lam Hi Thần gật đầu.
Giang Trừng nói "Vậy ngươi có nhớ khi ấy, Nhiếp Hoài Tang có bộ dáng như thế nào không?".
Lam Hi Thần hơi khó hiểu, nhưng vẫn trả lời "Yếu đuối, nghịch ngợm và rất hay khóc nháo".
Giang Trừng nói "Thế hắn thường làm gì mỗi khi khóc?".
Lam Hi Thần lặng đi, chốc lát mới nói "Chạy đi tìm ta".
Giang Trừng nói "Xem ra Lam tông chủ vẫn còn nhớ".
Lam Hi Thần nói "Giang tông chủ, ngươi hỏi ta nhiều câu ngoài lề như vậy để làm gì?".
Giang Trừng nói "Ta chỉ muốn biết trước khi nói ra bí mật của người mà ngươi muốn tìm hiểu, người mà Nhiếp Hoài Tang luôn gọi là Hi Thần ca ca trước đây hắn kính trọng nhất có quan tâm tới hắn như hắn từng nói với ta không thôi. Cũng giống như lúc nãy ta hỏi ngươi về Ngụy Vô Tiện, là ta muốn biết Ngụy Vô Tiện kia có khi nào nhớ đến sư đệ này của hắn, nhớ đến cái nơi từng cưu mang hắn lớn lên?".
Lam Hi Thần nói "Giang tông chủ, cái này.....".
Giang Trừng nói "Thấy Lam tông chủ nghi ngờ như vậy, bây giờ ta sẽ nói thẳng. Ta không biết ngươi dựa vào đâu mà nghi ngờ Nhiếp Hoài Tang, nhưng xác thực hắn có điểm bất thường. Bao lâu nay ta cùng Nhiếp Hoài Tang đúng là có chút giao hảo, bí mật của hắn ta cũng biết được đôi ba cái. Một số do ta nhìn thấy, một số do chính hắn nói ra".
Lam Hi Thần nói "Chẳng hạn?".
Giang Trừng nói "Ngươi còn nhớ lúc nãy có nhắc tới Bá Hạ của Xích Phong Tôn không?".
Lam Hi Thần gật đầu.
Giang Trừng nói tiếp "Không có Bá Hạ, vẫn còn một thứ khác tương tự".
Lam Hi Thần nói "Là?".
Giang Trừng nói "Chiếc quạt trên tay hắn".
Lam Hi Thần ngẫm nghĩ, nói "Nhưng chiếc quạt đó rất bình thường".
Giang Trừng nhíu mày "Chẳng lẽ ngươi không biết, xương quạt được làm từ huyền thiết, cùng chất liệu với Bá Hạ của Xích Phong Tôn?".
Lam Hi Thần giật mình, chưa hề nghĩ tới khả năng này. Nhưng huyền thiết nặng như vậy, nếu Nhiếp Hoài Tang cầm một cách bình thản, vậy cũng không lạ khi tại sao ngày hôm đó hắn phát ra lực tay kinh người!
Giang Trừng nói "Chiếc quạt đó đúc cùng lúc với Bá Hạ, ta còn nghĩ chuyện này Lam tông chủ biết từ lâu cho nên khi nói ra sẽ không thấy lạ, nhưng là ta đề cao ngươi rồi".
Lam Hi Thần không nói, chưa thể định hình được bất ngờ này, kể cả ẩn ý hơi mỉa mai trong lời nói của Giang Trừng.
Giang Trừng chần chừ hồi lâu mới kể lại lần đó bổn tộc đi săn đêm gặp phải một yêu thú, đám đệ tử đi theo hắn đều bị nó gϊếŧ sạch, đến cả hắn cũng suýt bị nó lấy mạng. Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, có người xuất hiện, tung ra một chiếc quạt. Quạt ấy xoay tròn một vòng liền tạo ra bốn hình ảnh tương tự, kế đó một thật bốn ảo tạo ra một trận pháp tựa như ngũ hành chỉ trong nháy mắt gϊếŧ được con yêu thú. Đợi đến khi Giang Trừng định thần lại, mới phát hiện người đó là Nhiếp Hoài Tang. Hắn không cần dùng võ dùng kiếm, chỉ cần dùng ý niệm điều khiển chiếc quạt, công hiệu so với uy lực của Bá Hạ thậm chí có thể hơn.
Lam Hi Thần kinh ngạc "Giang tông chủ, ngươi nói thật? Hoài Tang thật sự dùng chiếc quạt tạo ra trận pháp?".
Giang Trừng chau mày "Ta không phải như Ngụy Vô Tiện kia thích nói đùa, ngươi tin hay không thì tùy. Lúc đó ta cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, mà Nhiếp Hoài Tang thì làm như không có gì xảy ra. Sau đó ít lâu Kim Lăng cũng tình cờ được hắn cứu, cách thức giống y như vậy. Ta có một lần trực tiếp gặng hỏi, hắn liền nói đó gọi là Phiến Sát chi thuật, từ khi Xích Phong Tôn qua đời hắn tình cờ học được. Còn việc học từ ai, bằng cách nào thì hắn không nói, ta cũng không tiện hỏi. Chắc hẳn là bí thuật trong nhà".
Lam Hi Thần âm thầm đổ một tầng mồ hôi mỏng. Đúng là y không thể hiểu nổi Nhiếp Hoài Tang. Hắn còn bao nhiêu bất ngờ nữa mà y không biết đây?
Trầm mặt một chút, Giang Trừng lại hỏi "Lam tông chủ, ngươi đối với chuyện Hoài Tang năm đó lừa mình có hận không?".
Lam Hi Thần thấp giọng "Ta chỉ giận chứ không hận. Giận hắn đã biết rõ mọi chuyện sao lại không nói với ta, biết đâu có thể thay đổi kết cục, khiến hắn, tavaf A Dao có một lối thoát? Nhưng sau đó ta hiểu ra, hắn như vậy cũng là lẽ thường. Kể cả bay giờ hắn hận ta, ta cũng không thể hận ngược lại được. Rốt cuộc, cái chết của đại ca cũng có lỗi của ta trong đó".
Giang Trừng nói "Coi như ngươi cũng biết suy nghĩ. Riêng ta lại cảm thấy hắn năm đó làm như thế rất đúng. Đổi ngược lại là ta, nếu không phải là Ngụy Vô Tiện mất kiểm soát mà là người khác gϊếŧ tỷ của ta, cho dù chỉ là vô ý thì ta cũng sẽ cho kẻ đó sống không được mà chết cũng không xong. Ta tin, nếu ngươi bị giống như Xích Phong Tôn, Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ còn hơn Nhiếp Hoài Tang gấp bội. Vậy thôi, những lời cần nói Giang mỗ đã nói xong, đây lại là bí mật, Lam tông chủ nghe qua thì nên để trong lòng chớ cho ai biết thêm, tránh rắc rối lôi thôi cho Giang mỗ. Cáo từ trước!".
Bỏ lại y ngây ngốc đứng đó, Giang Trừng cầm bình rượu đi một mạch.
Sáng hôm sau, mọi người quyết định đi thuyền trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Giang Trừng tuy ngoài miệng liên tục nói mấy câu đuổi cổ Ngụy Vô Tiện đi thật nhanh nhưng vẫn đích thân đưa bọn họ ra bến tàu.
Trong lo ngoài mắng thì là vậy, nhưng đến khi nhìn thấy Bắc Đường Lạc Vi và Ôn Ninh lên thuyền, trước và sau người của Ôn Ninh đeo hai giỏ lớn chứa đầy đài sen, hai tay còn xách thêm hai giỏ khác thì toàn bộ gương mặt của Giang Trừng từ bình thường chuyển sang đen kịt như mây mù u ám. Bắc Đường Lạc Vi lại bình thản như không có gì, tùy ý dúi một khối vàng lớn vào người Giang Trừng coi như trả tiền mấy giỏ đài sen. Giang Trừng cứng đơ cả người, trợn mắt nhìn nàng ta rồi lại nhìn Ôn Ninh. Ôn Ninh bị hắn nhìn, rất chi là khiếp sợ mà chẳng dám nói lời nào, co ro sau lưng của Bắc Đường Lạc Vi , nhưng đầy mặt vẫn là "ta không hề muốn như vậy", "ta chẳng dám làm cái này đâu", "ta là bị ép buộc".
Đã thế, Bắc Đường Lạc Vi còn bồi thêm "Sao thế? Ngươi cảm thấy khối vàng này không đủ? Vậy thì đợi lần sau ta tới sẽ trả cho ngươi gấp đôi. Yên tâm đi ta nói sẽ giữ lời. Nhà ta mấy thứ này không thiếu, đem ra đè chết ngươi còn được cơ đấy!".
Giang Trừng nghiến răng nói "Còn có lần sao?".
Ngụy Vô Tiện thấy tình hình không xong, kêu Ôn Ninh mau chóng đẩy sào rời đi, không thì lát nữa Giang Trừng xách một lượt Tử Điện lẫn Tam Độc ra thì nguy to. Sau này bọn họ mới biết, hóa ra không chỉ là mấy giỏ đài sen, Phách Xương công chúa còn "tàn sát" toàn bộ sen trong đầm, nguyên lai chỉ vì nàng ta thích thú muốn xem cảnh cánh hoa sen tung bay như mưa, báo hại Giang tông chủ mấy ngày ở trong Liên Hoa Ổ phát thật lớn tính tình.
Chiếc thuyền mang cờ phướn của Giang gia, chầm chậm trôi trên mặt nước, hướng về phía Cô Tô Thải Y trấn. Trên đường đi, mây trời lồng lộng, gió thổi vi vu, núi non trùng điệp, mùi sen cứ xa dần xa dần.
Bắc Đường Lạc Vi lần đầu đến Nhân giới, nàng luôn miệng khen cảnh này đẹp, cảnh kia thật thơ mộng, rồi còn hỏi Ôn Ninh đang cầm chèo lái ở đầu mui xem hướng kia là hướng nào, đi đến đâu. Khổ một nỗi Ôn Ninh vốn không rành đường nên lúc nào cũng bối rối nhìn Ngụy công tử đang dựa vào lòng Hàm Quang Quân mà ăn hạt sen. Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ kiêm luôn chức vị dẫn đường, trong lòng cười thầm người ở Ma tộc, lại nghĩ đến không biết Thần tộc trên trời luôn dõi mắt xuống kia có quê mùa như vậy không?
Thấy nàng at cứ hỏi mãi không ngừng, Nam Cung Nguyên Khang tặc lưỡi, nói "Lạc Vi, ta biết là lần đầu ngươi tới Nhân giới nhưng có thể kiềm chế một chút không? Ngươi xem trong đêm hôm qua ngươi đã phá nát cái đầm sen nhà người ta, hiện tại còn lảu nhảu lải nhải làm ồn người khác. Đúng là mất mặt Ma tộc mà!".
Bắc Đường Lạc Vi bặm môi không nói, trừng mắt nhìn hắn, trong khi tay cầm quạt giơ cao lên như chuẩn bị quạt một cái thật mạnh.
Nam Cung Nguyên Khang cuống quít "Được rồi được rồi ta không xỉa xói ngươi nữa. Coi như ta sai. Ngươi mau cất cái quạt đi, ở đây không ai chịu nổi một cái quạt đâu, ngươi quạt một cái cả làng người ta bay mất bây giờ!".
Bắc Đường Lạc Vi hạ quạt xuống, ung dung nhìn đi hướng khác.
Nam Cung Nguyên Khang bóc vỏ một hạt sen đưa cho Lam Hi Thần, nói "Hi Thần, người nghĩa đệ kia của ngươi.....ngươi không đến xem hắn sao, lại muốn về nhà?".
Lam Hi Thần đón hạt sen trên tay hắn, nở một nụ cười nhẹ thay cho lời cảm ơn, tầm mắt lại chuyển ra xa, thần sắc có chút lo lắng nói "Không vội, dù sao hiện giờ chưa chắc hắn đã muốn gặp ta. Đợi ít lâu hắn bình tâm một chút ta liền đến".
Ngụy Vô Tiện vuốt mũi "Chỉ hy vọng hắn ở Kim Lân Đài đừng hồ nháo, nếu không Kim Lăng e là khó bề xoay sở. May mà hiện tại Nhiếp Hoài Tang đang bận trí tìm Xích Phong Tôn, không thì nhất định sẽ truy ra bằng được Kim Quang Dao".
Lam Hi Thần bỗng nhiên nhớ đến những lời đêm qua Giang Trừng nói, trong lòng đột nhiên có chút xáo động, không rõ là lo lắng hay nghi ngờ.
Thình lình có một con hạc giấy bay tới, Nam Cung Nguyên Khang vươn tay để nó đậu xuống, hạc giấy bừng sáng rồi tan biến như khói, nhưng Nam Cung Khang vẻ mặt hình như rất không vui.
Lam Hi Thần nói "Nguyên Khang huynh, chuyện gì vậy?".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Không phải Ma giới xảy ra chuyện đấy chứ?".
Nam Cung Nguyên Khang lắc đầu, nói "Không phải, là Nam Cung tộc có chút chuyện, phụ quân kêu ta về ấy mà. Hi Thần, ta phải về Ma giới một chuyến, sợ là sắp tới không thể cùng ngươi đi trừ hung
thú rồi".
Lam Hi Thần nói "Không sao đâu, chuyện của tộc nhân ngươi quan trọng hơn. Mau đi đi".
Nam Cung Nguyên Khang nói "Được. Lạc Vi, ngươi tạm thời ở lại bắt con Cùng Kỳ kia được không?".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Lắm chuyện, tất nhiên là dư sức. Mau đi đi".
Nam Cung Nguyên Khang hừ một tiếng rồi phất tay áo biến mất.
Vì muốn được ngắm cảnh rõ ràng hơn, Bắc Đường Lạc Vi đề nghị cập thuyền lên bờ đi bộ, Ôn Ninh do không biết đường, thế là kéo theo ba người kia cũng phải lên bờ dẫn lối. Cũng may chỗ cập thuyền là vùng phụ cận của Thải Y Trấn, từ đây đến đó không tính là quá xa, trên đường thuận tiện cũng quan sát xem xung quanh có gì thay đổi hay không.
Thật ra Lam Hi Thần bị bất ngờ bởi vị công chúa đến từ Ma giới này. Thông thường những nàng công chúa sống trong sự cung phụng từ nhỏ, dù ham chơi đến đâu cũng sẽ không bao giờ chịu đi bộ ở quãng đường xa, nhất là khi đó không phải người phàm. Xem chừng Bắc Đường Lạc Vi giống như Nam Cung Nguyên Khang đã nói, nàng ta thật sự rất khác người, hẳn là giống thần điểu U Xương.
Cho đến khi nghe thấy tiếng chèo kéo mua hàng từ xa vọng lại. Bọn họ mới phát giác đã sắp đến Thải Y Trấn.
Ôn Ninh ngập ngừng "Công tử, đệ có thể rời đi ngay không?".
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên "Sao vậy?".
Ôn Ninh kéo kéo cổ áo che đi mấy vết hung thi trên cổ mình, ái ngại nói "Bởi vì... bởi vì đệ là Quỷ tướng quân, sẽ dọa cho người khác chạy mất. Hơn nữa Lam lão tiên sinh cũng sẽ không vui khi nghe thấy đệ xuất hiện ở Cô Tô".
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, miễn cưỡng gật đầu. Ôn Ninh nói đúng, nếu bây giờ đem hắn xuất hiện ở Thải Y trấn, truyền đến tai Lam Khải Nhân nhất định sẽ làm lão phát hỏa.
Bắc Đường Lạc Vi lại vui vẻ nói "Cái lão gì ấy không thích ngươi vì ngươi là quỷ, vậy ta xuất thân Ma giới, lên đó chẳng phải cũng sẽ bị đuổi xuống sao? Thôi, nhân tiện ta cũng muốn khám phá nhân gian một phen, còn phải đi bắt con Cùng Kỳ kia nữa. Ngươi đi theo làm thủ vệ cho ta thì thích hợp đấy!".
Vừa dứt lời đã kéo lấy tay Ôn Ninh rồi vụt một cái, hai thân ảnh liền biến mất, bỏ lại ba người nhìn nhau ngơ ngác. Ngụy Vô Tiện có chút chán nản "Đang nói xôn xao, đùng một cái đi hết cả rồi?".
Lam Hi Thần nói "Vậy chúng ta nhân tiện ghé qua Thải Y Trấn mua ít đồ".
Ngụy Vô Tiện nói "Thiên Tử tiếu trong Hàn Thất vừa hay đã hết, đến đó mua thêm vài bình mới được. Tốt nhất là chất kín hầm thì thôi".
Lam Vong Cơ nói "Ngươi muốn bao nhiêu đều được".
Lam Hi Thần nghe vậy tủm tỉm cười rồi nhìn Lam Vong Cơ, trong lòng thầm nghĩ đệ đệ mình có thể mang cái danh "sủng thê" được rồi.
Vừa lơ đãng cười vừa nhìn hai người đi phía sau, Lam Hi Thần không chú ý dưới chân vừa đạp phải một thứ mềm mềm, bất chợt thứ ấy rụt lại, quất nhẹ vào cổ chân khiến Lam Hi Thần loạng choạng suýt ngã, rồi có một thứ trăng trắng từ sau bụi cây nhảy vụt ra.
Lam Hi Thần giật mình lùi lại vài bước, Lam Vong Cơ vội chạy đến đỡ y, y nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói với hắn "Không sao".
Ngụy Vô Tiện nhìn "thứ" trước mặt bọn họ, bất ngờ kêu lên "Ôi, còn tưởng là yêu vật nào ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một con hổ con. A! Hai người nhìn xem, nó có bờm nữa kìa".
Trước mắt bọn họ là một tiểu hổ toàn thân trắng tuyết, sau lưng điểm một vài vằn đen, ở cổ lại có bờm, giữa trán nó lại có ba vằn sọc màu vàng chạy từ sau ót xuống mi mắt và mũi. Nếu nó mà lớn thêm chút nữa sẽ trở thành một con hổ đại uy vũ. Con tiểu hổ nhìn bọn họ, bộ dáng vừa sợ vừa phát ra những tiếng "ngào ngào" như mèo kêu, nghe thật đáng yêu.
Ngụy Vô Tiện cúi người xuống túm lấy tiểu hổ lên, nhìn nó cố vùng vẫy thoát khỏi tay mình, nói "Ái chà, ở chỗ hoang vắng này lòi đâu ra một con tiểu bạch hổ nhỉ? Đúng là đáng yêu quá đi mất! Tiếc là ở Vân Thâm đã có đám thỏ rồi, không thì ta cũng muốn đem con vật nhỏ bé này về nuôi chơi".
Lam Hi Thần nói "Không được đâu, đem nó về, nó sẽ dọa bầy thỏ sau núi mất thôi. Ơ! Hình như con hổ con này bị thương rồi!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.