Trên Long Môn Sơn tượng Phật vô số nên lão già áo xám lướt thẳng vào đấy thì mất hút ngay.
Đa Tỳ Na Tra Mạc Vô Cửu lồng lộn như một con hổ điên, gầm hét đinh tai nhức óc, râu tóc dựng đứng cả lên. Lão quay lại Đào Như Hải hỏi:
- Kẻ đó là ai mà dám mạo danh lão phu?
Đào Như Hải mỉm cười, thành thực nói:
- Nếu vãn bối biết được thì làm gì còn bị hắn gạt như thế?
Mạc Vô Cửu bất giác cười ngất. Hình dáng của lão ta rất quái dị, nụ cười lại càng xấu xí khiến cho ai nhìn cũng phải rùng mình. Lão cười xong liền nói:
- Đúng là việc này ta không thể nghĩ ra được.
Rồi lão lại nhìn Đào Như Hải dò xét một lúc, nói:
- Còn ngươi là ai? Làm sao biết được lão phu ở chỗ này? Ngươi tìm ra có việc gì?
Đào Như Hải thầm nghĩ:
- “Chẳng phải lão ta đã nghe hết rồi sao? Nếu không như thế thì làm gì có chuyện xuất hiện đúng lúc đến thế? Xem ra Mạc Vô Cửu là một con người tánh tình kỳ lạ, chẳng thể gây sự được.” Mạc Vô Cửu nhếch môi cười nhạt nói:
- Đừng tưởng rằng ra không biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi đang cười trong bụng là ta hỏi một câu hỏi quá thừa phải không?
Dừng lại một chút, lão tiếp:
- Đúng vậy, câu chuyện giữa hai người các ngươi ta đã nghe thấy hết, ngươi là Đào Như Hải?
Đào Như Hải cung kính đáp:
- Đúng là vãn bối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-sat-tinh/3207520/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.