Ngũ Hành Cốc Chủ Ngôn Như Băng trông thấy lão già quái dị kia bất thần ra tay tấn công Đào Gia Kỳ thì mặt không khỏi biến sắc.
Hai bóng người vừa sáp lại là đã dang ra xa ngay. Và lão già quái dị kia gằn giọng thét lên một tiếng ghê rợn, nhảy vọt trở lui ngoài bảy tám trượng, trong khi đôi mắt cú vọ của lão ta tràn đầy sắc kinh dị.
Đào Gia Kỳ sau khi nhảy lui, vì có vuông khăn che kín khuôn mặt nên không làm sao trông thấy rõ được sắc mặt của chàng, chỉ thấy lồng ngực không ngớt phập phồng, hơi thở hổn hển, chứng tỏ nội thương không nhẹ.
Ngôn Như Băng hết sức kinh hoàng, vì với tài nghệ của Đào Gia Kỳ mà còn bị thương dưới tay lão già quái dị này thì chắc chắn đối phương võ công cao cường không thể tưởng tượng nổi. Ngôn Như Băng cố moi trí nhớ nhưng vẫn không thể nhớ ra được trong võ lâm có một nhân vật nào như thế cả.
Thái độ lạnh lùng của lão già quái dị kia lại còn đáng sợ hơn. Lão đưa đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người của Đào Gia Kỳ một lúc thật lâu rồi mới cười sằng sặc nói:
- Quả là mạng của thằng nhỏ này rất lớn, từ trước đến giờ hễ lão phu đánh ra một lần là không bao giờ đánh thêm nữa. Nhưng ngươi nên nhớ là sau này nếu có gặp lại thì lão phu sẽ không khách sáo với ngươi như hôm nay đâu.
Ngôn Như Băng cười nhạt nói:
- Giữa hắn và ông có thù oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-sat-tinh/3207510/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.