Chương trước
Chương sau
Thiết Chỉ Thư Sinh không khỏi kinh hoàng đến mồ hôi lạnh toát ra khắp cả người.

Ngũ Vân Xà Đầu Đinh chính là môn ám khi riêng biệt từng làm khiếp sợ cả võ lâm của Thân Thủ Báo ứng Lỗ Công Bình, còn riêng về Tam Tuyệt Sách hồn châm lịa chính là món ám khi của Đào Như Hải.

Hai người ấy là hai kẻ thù không đội trời chung với nhau, chắc chắn không thể có được việc họ cùng đi chung một đường, cùng hành động một lúc. Phương Chi, Lỗ Công Hành đến ngày nay, sống chết ra sao chưa hiểu rõ, vậy việc nầy là hành động của Đào Như Hải chứ không còn chi nghi ngờ nữa.

Nhưng, từ trước đến nay, Đào Như Hải bất luận làm việc gì, cũng không hề để cho một đối phương nào được sống sót, thế tại sao hắn ta lại không hạ sát mình?

Với một người gian xảo, nhiều mưu lược như Thiết Chỉ Thư Sinh mà vẫn không làm sao phán đoán được sự bí mật trong hành động này của Đào Như Hải. Như vậy cũng đủ thấy sự gian manh sâu hiểm của Đào Như Hải, còn cao hơn cả Thiết Chỉ Thư Sinh một bậc. Đào Như Hải làm như thế, lẽ tất nhiên đã chứng tỏ lão ta có một dụng ý gì.

Thiết Chỉ Thư Sinh càng nghĩ càng kinh sợ, nên vội vàng vứt xác chết của Trầm ứng Thái qua một bên, rồi quay người định bỏ chạy.

Thốt nhiên, ngay lúc ấy, từ trong đám cỏ hoang bỗng có một tiếng cười lạnh lùng vọng đến rằng:

- Tâm địa độc ác, xuống tay giết hại mạng sống của người, vậy lẽ trời có thể nào tha thứ cho được, còn định bỏ chạy đi đâu nữa?

Liền đó, từ trong lùm cỏ bỗng bước ra Nhất Bút Chấn Thiên La Tiềm, tổng trại chủ của ba mươi sáu trại tại Sào Hồ. Ngoài ra, lại còn một lão già mặc áo xanh, râu tóc bạc phơ, thân hình cao lớn, lưng giắt trường kiếm đầy vẻ uy nghi.

Thiết Chỉ Thư Sinh vừa trông thấy hai người ấy, thì không khỏi biến hẳn sắc mặt, than rằng:

“Việc nầy thực là gay go” Nhưng y bèn vòng tay thi lễ, rồi mỉm cười nói:

- La đương gian đã hiểu nhầm rồi, vậy xin hãy nhìn Trầm trang chủ đã bị vật chi sát hại, thì tất sẽ hiểu rõ chắc chắn chẳng phải tại hạ gây nên.

La Tiềm gằn giọng nói:

- Dù cho ông là người miệng lưỡi có giỏi đến đâu, cũng chẳng làm sao chối tội nầy cho được.

Thiết Chỉ Thư Sinh mặt xanh như chàm, cười nhạt nói:

- Việc nầy có bằng cớ hiển nhên, vậy các hạ sao ngậm máu phun người như thế?

Lão già đứng bên cạnh mỉm cười, nói:

- Nếu có điều khả nghi thì La hiền đệ cũng chớ quá nóng nảy làm gì.

Nói đến đây, lão già quay về phía Thiết Chỉ Thư Sinh gật đầu, nói:

- Già đây là Lương Vô Uý, đã hiểu biết Lữ Khưu đại hiệp lâu rồi, nên không muốn tình cảm bị đổ vỡ từ đây.

Thì ra lão gì ấy chính là vị chưởng của phái Hoài Dương, danh hiệu gọi là Kiếm Hoàn Song Tuyệt Lương Vô Uý.

Thiết Chỉ Thư Sinh “ồ”lên một tiếng,nói:

- Té ra là Lương chưởng môn, tại hạ không được biết, nên không khỏi có điều thất lễ.

Trong khi đó, y lại nghĩ thầm rằng:

“Cả hai người nầy đều là người cầm đầu một mon phái, bộ hạ đông đảo, vậy chắc hiện giờ nơi đây chẳng phải chỉ có hai người mà thôi, trái lại, trong bãi cỏ hoang nầy đang mai phục rất đông bộ hạ của hai người.

Vậy ta muốn thoát thân cũng không phải là chuyện dễ.

Nghĩ thế, nên sắc mặt của y không ngớt thay đổi, đôi tròng mắt sáng ngời cũng không ngớt xoay chuyển.

Lương Vô Uý mỉm cười, đưa mắt nhìn thẳng vào La Tiềm nói:

- La hiền đệ, sao lại không xem xét trước vật chi đã sát hại Trầm ứng Thái, kéo lại để Lữ Khưu đại hiệp có một cái cớ chạy chỗi lỗi mình.

La Tiềm “hừ”một tiếng qua giọng mũi, sắc mặt lạnh như băng giá, đưa chân mạnh dạn buớc đến trước xác chết của Trầm ứng Thái, cúi người xuống quan sát kỹ nơi vết thương của nạn nhân.

Qua một lúc lâu Tiểu Linh bỗng đứng phắt người dậy, đôi mắt tràn đầy lửa giận, to tiếng nói:

- Trầm ứng Thái đã bị “Ngũ vân xà đầu đinh”và “Tam tuyệt sách hồn châm”giết chết.

Thiết Chỉ Thư Sinh cất giọng lạnh lùng, nói:

- Các ông biết thế là được rồi.

Sắc mặt của La Tiềm biến hẳn, quát ro rằng:

- Câm miệng lại. Hai môn ám khí kia làm thế nào lại đi đôi với nhau được? Như vậy, một kẻ thứ ba không thể sử dụng được nói hay sao?

Thiết Chỉ Thư Sinh không khỏi giật bắn người, nói:

- Có phải La đương gia nghi ngờ tại hạ đã gây ra hay không?

La Tiềm gằn giọng, nói:

- Đúng thế! Việc nầy có ba điều đáng nghi, mà điều nào ông cũng không chạy thoát được cả.

Thiết Chỉ Thư Sinh cười nhạt, nói:

- Ba điều đáng nghi ấy là gì?

La Tiềm nói tiếp:

- Ông bảo là cách xa Vu Hồ độ ngoài một trăm dặm, có người biết chữa được vết thương “Tam tuyệt sách hồn châm”. Như vậy, người ấy phải là một nhân vật võ lâm, thế tại sao La mỗ ở trong vùng Sào Hồ đã lâu, mà lại không hề biết đến việc đó. Đấy là một điều khả nghi thứ nhất. Hơn nữa, người ấy lại tánh tình khả nghi khác thường, nên ông từ chối không cho La mỗ cùng đi, đấy là việc khả nghi thứ hai. Và kể từ khi ông mang Trầm ứng Thái rời bỏ ven sông Vu Hồ Giang,đến lúc Trầm ứng Thái bị chết, thì nếu tính về thời giờ, tất ông đi ngoài một trăm dặm mới phải. Thế tại sao trong thực tế thì ông chỉ mới đi được có một nửa đường mà thôi? Qua sự thực đó, đã chứng tỏ ông có âm mưu thâm độc từ trước. Nếu chẳng phải La mỗ có lòng cảnh giác, phái người theo dõi, thì chẳng hoá ra cái chết của Trầmh trở thành rất mù mờ hay sao?

Lữ Khưu Mộ Bình nghe qua, thì quả tim không khỏi nhảy lên, nghe đập thình thịch, nhưng ngoài mặt y vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cười nhạt nói:

- Sự thực thì lúc nào cũng hơn sự cãi vã. Vậy, khi tại hạ phải mang theo một người đang bị trọng thương, thì thứ hỏi làm thế nào có thể sử dụng thuật khinh công như một người đi không được?

Hơn nữa, người có thể trị được chất độc “Tam tuyệt sách hồn châm”hiện ở cách đây chỉ ngoài ba mươi dặm đường nếu chúng ta cùng đi đến đó thì tất các hạ sẽ thấy lời nói của tại hạ chẳng hề sai ngoai.

La Tiềm cười nhạt, nói:

- La mỗ làm thế nào lại trúng mưu gian của ông được? Ba mươi dặm cũng chẳng phải là xa, vậy nếu nói tên họ và địa chỉ của người ấy ra. La mỗ sẽ cho người mang thơ đến đó mời người ấy lại đây vậy.

Sắc mặt của Thiết Chỉ Thư Sinh biến hẳn, tự biết thâm ý của mình đã bị La Tiềm nhận xét ra, nên cười nhạt nói:

- La đương gia lúc nào cũng gán tội cho người cả. Tại hạ chẳng phải là phường sợ việc rắc rối đâu, nếu cứ dồn ép tại hạ tới mãi, thì chớ trách tại sao tại hạ lại bỏ việc nơi nầy, không đếm xỉa tới nữa.

La Tiềm cất tiếng cười to như cuồng dại, nói; - Nếu ông sớm có thái độ biết điều, thì La mỗ đâu phải hao hơi mỏi miệng nhiều đến như thế?

Thiết Chỉ Thư Sinh bỗng quay phắt người lại, rồi nhút người lao thẳng lên không bỏ chạy đi nhanh như một cơn gió hốt. Khi thân người của y từ trên cao rơi xuống cách xa độ năm sáu trượng, và định sẽ nhún mình tiếp tục lao đi nữa, thì bất thần từ trong một lùm cỏ dại gần đấy có tiếng quát to truyền đến rằng:

- Hãy trở lại mau!

Tức thì, từ phía lùm cỏ ấy, liền có một ngọn kình phong kín đáo và mềm mại, cuối thẳng về phía Thiết Chỉ Thư Sinh.

Giữa lúc đó, thân người của Thiết Chỉ Thư Sinh đã vọt bay lơ lửng trên không, nên vừa nghe tiếng quát thì hết sức kinh hoảng, vung mạnh đôi chưởng xô thẳng ra, đỡ thẳng vào luồng kình phong vừa cuốn tới. Y định nương vào thế va chạm của hai luồng kình phong hầu vọt thẳng lên cao hơn nữa, nhưng nào ngờ hai luồng kình phong vừa chạm vào nhau, thì hai cánh tay của y bị rung chuyển rất mạnh, máu huyết trong người đều cuồng loạn, khiến y bắt buộc phải nhào lộn trở về vị trí cũ.

La Tiềm cất tiếng cười ha hả, nói:

- Kẻ có tật thì lúc nào cũng nhúc nhích. Thực không ngờ một người bấy lâu nay được cả võ lâm kính nể như Thiết Chỉ Thư Sinh mà lại đi làm một việc hèn hạ bỉ ổi như thế nầy.

Qua cái nhảy lùi trở lại phía sau, Thiết Chỉ Thư Sinh chỉ còn đứng cách trước mặt La Tiềm không đầy bảy thước, nên khi nghe qua lời nói ấy, thì không khỏi vừa thẹn thùng vừa tức giận, vội vàng quay đầu nhìn lại, thì đã thấy từ trong lùm cỏ vừa rồi có một lão ni cô đang đứng thẳng người lên. Mớ tóc trên đầu của ni cô ấy trắng như tuyết, đôi mắt phụng đẩy vẻ uy nghi, trước mặt mang một xâu chuỗi hạt bồ đề. Bởi thế, y thầm nghĩ rằng:

“Chuyến nầy thì mạng ta đã hết rồi!” Bởi thế, trong lòng ông ta không khỏi hối hận về chỗ nôn nóng bắt tay Trầm ứng Thái và dùng thủ đoạn uy hiếp trước như vừa rồi. Phải chi đưa thuốc cho Trầm ứng Thái uống trước, rồi lén ra tay điểm lấy mấy huyệt đạo của lão ta, tiếp tục dẫn lão ta chạy xa ngoài một trăm dặm đường, thì chắc chắn sẽ không gặp cái hoạ như giờ đây.

Mọi việc trên đời, nếu nôn nóng thì khó mà thành công được. Cũng như việc gì quá để tâm,thì không khỏi rối trí, mất cả sáng suốt.

Thiết Chỉ Thư Sinh không ngớt thầm tự trách, nhưng thử hỏi còn có bổ ích chi nữa?

La Tiềm cất tiếng cười nhạt, nói:

- La mỗ vì bạn mà báo thủ, vậy các hạ tại sao không chịu bó tay chờ trói?

Nơi núi đồi hoang vu nầy, đã được tôi bố trí thiên la địa võng, các hạ dù có gắn cánh cũng không bay thoát đi được.

Thiết Chỉ Thư Sinh đứng trước tình trạng nầy, cũng phải đâm liều, nên ngửa mặt lên trời cười to như điên.

Tiếng cười của y hết sức to, tựa hồ như bay thấu tận mây xanh, gây thành tiếng hồi âm vang dội không ngớt. Qua một lúc lâu ông ta mới im tiếng cười, sắc mặt trở thành lạnh lùng, nói:

Với một vài thế võ hèn mọn của họ La ông, Lữ Khưu Mộ Bình tôi nào có xem vào đâu. La đương gia, ông hãy tuốt binh khí ra, tôi chỉ dùng tay không đánh với ông vài thế võ cho biết.

La Tiềm tức giận đến tóc râu đều dựng đứng, nghiêng vai nhanh nhẹn thò tay lên lưng rút xuống ngọn “Phán quan bút”dài ba thước hai tấc, tức món binh khí mà lão ta đã nhờ nó mới nên danh.

Lữ Khưu Mộ Bình nhanh nhẹn đưa mắt ngó ra bốn bên một lượt, trông thấy lão ni cô tóc bạc kia vẫn đứng yên một chỗ không hề nhúc nhích. Riêng Kiếm Hoàng Song Tuyệt Lương Vô Uý, cũng nhanh nhẹn nhảy lui ra sau ngoài hai trượng. Lữ Khưu Mộ Bình trông thấy thế, trong lòng cũng đỡ lo hơn.

La Tiềm quát to rằng:

- Xem thế võ đây!

Tức thì, ngọn phán quan bút liền dùng thế “Khôi tinh điểm đấu”nhanh nhẹn điểm thẳng về “Kỳ môn huyệt”của Thiết Chỉ Thư Sinh, đồng thời ông ta cũng dùng luôn chân phải, nhằm đá thẳng vào “quan ngươn huyệt”của đối phương.

Vừa dùng phán quan bút, lại vừa dùng chân cùng một lúc, trong khi thế võ lại nhanh nhẹn tuyệt luân, nên đã gây thành một áp lực mạnh mẽ không tả xiết.

Thiết Chỉ Thư Sinh cất tiếng cười nhạt, lách mình tránh ngang, là đã tránh khỏi thế đá của La Tiềm. Trong khi đó cánh tay trái của y lại vung thẳng ra phía ngoài, dùng thế “Huyền điểu qua sa”, gạt thẳng vào ngọn “phán quan bút”. Cùng một lúc đó, ông ta lại đưa chân tràn tới, thò nhanh cánh tay phải ra nhanh như điện chớp, giương hai ngón tay lên như một lưỡi kéo, dùng thế Nhị long song châú chĩa thẳng vào hai mắt của La Tiềm.

Thực không lạ chi về chỗ tại sao Thiết Chỉ Thư Sinh lại vang danh trong võ lâm. Vì, võ công của ông ta chẳng những hết sức kỳ tuyệt, mà đánh ra lại hết sức chớp nhoáng, trong giới giang hồ ít ai bì kịp.

Kiếm Hoàng Song Tuyệt Lương Vô Uý, chưởng môn của phải Hoài Dương, trông thấy thế thì không khỏi khẽ cau đôi mày.

Nhưng, La Tiềm cũng không phải là một tay vừa, thấy chân phải của mình bị đág hụt vào khoảng không, thì vội vàng thu chân trở về, rồi xoay nhanh thân mình, hạ ngọn phán quan bút xuống một cách bất ngờ.

Song, ngay lúc ấy thì hai ngón tay của Thiết Chỉ Thư Sinh đã nhanh nhẹn điểm sát tới đôi mắt của lão ta rồi.

Tuy nhiên, dù đứng trước khung cảnh đầy nguy hiểm, nhưng La Tiềm không hề rối loạn tâm thần. Lão ta ngã ngửa mặt ra sau, rồi vung tay trái lên chém thẳng vào lỗ vai phía phải của Thiết Chỉ Thư Sinh nghe một tiếng vút, trong khi ngọn phán quan bút ở phía phải, lại nhanh nhẹn dùng thế “Độc long xuất huyệt”nhắm điểm thẳng vào “thúc kết huyệt”của đối phương nhanh như chớp.

Thiết Chỉ Thư Sinh nếu không nhảy lui để tránh, thì tất sẽ đưa đên tình tranh cả đôi bên đều phải chịu trọng thương như nhau cả. Do đó, y hứ một tiếng to qua giọng mũi, rồi bất đắc dĩ phải nhanh nhẹn nhảy trở ra sau.

La Tiềm liền quát to một tiếng, rồi lại lao thẳng người tới, bám sát đối phương như bóng với huynh. Lão ta vung ngọn phán quan bút ra, gây thành bóng mờ đầy đặc cả không gian, kình phong rít nghe vèo vèo, nhằm công thẳng về phía Lữ Khưu Mộ Bình như mưa sa bão táp.

Thiết Chỉ Thư Sinh cất tiếng cười ha hả, rồi nhanh nhẹn đi động thân mình, tràn tới tấn công tới tấp, sử dụng cả chưởng lẫn chỉ. Thế võ của y vô cùng cao sâu hiểm hóc, bám sát theo những đại huyệt quan trọng trong người La Tiềm, nên cứ một thế công tới là buộc La Tiềm cũng phải thay đổi thế võ để đỡ một cách luống cuống.

Chỉ trong chớp mắt, là đôi bên đã đánh nhanh qua trên dưới mười thế võ, trong khi đó, Thiết Chỉ Thư Sinh đã giành được phần chủ động.

Lương Vô Uý trông thấy vậy, bỗng quát to rằng:

- Nhị vị hãy ngưng tay đã, để cho già đây giãi bày một đôi lời.

La Tiềm và Thiết Chỉ Thư Sinh nghe thế, đôi bên đều nhảy lui ra xa.

Lương Vô Uý mỉm cười nói:

- Những việc thị phi trong võ lâm, tối kỵ là không phân biệt được phải trái rõ ràng, đưa đến một nỗi oan cho kẻ khác. Vậy, già đây xin hỏi Lữ Khưu đại hiệp một việc, chẳng hay đại hiệp có bằng lòng hay không?

Thiết Chỉ Thư Sinh nói:

- Chả dám, Lương chưởng môn có việc chi cứ hỏi, tại hạ lúc nào cũng trả lời một cách thành thực.

Lương Vô Uý gật đầu nói:

- Về lai lịch của Trầm ứng Thái, đại hiệp có được biết hay chăng?

Thiết Chỉ Thư Sinh đáp rằng:

- Lão ta chính là môn hạ của Lệ Sơn Lão Yêu đến tiếp tay, nào ngờ đâu lại là một hành động cõng rắn cắn gà nhà. Lão Yêu sau khi cướp được pho Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu kiếm, thì lại trở mặt, có thái độ qua cầu rút ván, để chiếm cứ hai bảo vật ấy đi. Bởi thế, lúc đầu là bạn, nhưng sau đó đã trở thành thù. Riêng Trầm ứng Thái tuy là môn hạ của Lão Yêu, nhưng vẫn không phải là tên tội phạm đầu sỏ, do đó, dù cho tại hạ lòng dạ có hẹp hòi đến đâu cũng không bao giờ đổ trút sự căm hờn vào cá nhân lão ta như vậy.

Lương Vô Uý trầm ngâm trong một lúc, gật đầu nói:

- Lời nói ấy tuy hữu lý và đáng tin, nhưng tại sao Lữ Khưu đại hiệp lại nói dối là đem Trầm ứng Thái đi chữa trị để đánh lừa La hiền đệ, là có ý gì thế?

Thiết Chỉ Thư Sinh đỏ bừng sắc mặt, nói:

- Đấy là vì tôi có việc muốn truy hỏi Trầm ứng Thái mà thôi.

- Vậy xin đại hiệp nói rõ việc ấy cho tôi nghe thử?

- Trầm ứng Thái có tìm thấy một pho lỳ học của Phật môn tại Thê Hà Sơn. Pho sách đo có thể chế ngực được “Thiên khu cửu thức”nhưng sau đó thì lão ta lại bị mất đi. tại hạ chỉ hỏi để tìm hiểu xem kẻ nào đã cướp đi pho sách ấy mà thôi.

- Trầm ứng Thái có được biết hay chăng?

- Theo sự phán đoán của lão ca, thì chính là Châu Nhân Ký đã cướp đi pho sách ấy.

Lương Vô Uý không khỏi biến sắc mặt, nói lẩm bẩm rằng:

- Châu Nhân Ký?

La Tiềm cười lạnh lùng nói:

- Chính vì lão ta đã nói ra, nên ông có ý định giết chết đi để giữ kín việc ấy phải không?

Thiết Chỉ Thư Sinh không khỏi giận dữ, nói:

- Nếu tại hạ dám làm thì tất nhiên là dám chịu. Giết một mạng của Trầm ứng Thái, thì nào phải là giết một nhân vật kinh thiên động địa chi đó, đến nỗi khiến tại hạ phải sợ sệt mà chối tội.

Vừa nói, sắc mặt của y vừa lộ vẻ tức tối đến tột độ.

Lương Vô Uý cất tiếng than, rồi nói:

- Việc không có bằng cớ hoặc nhân chứng, vậy thử hỏi già đây làm thế nào tin theo lời cho được?

Lão ni cô có tóc trắng kia, liền bước nhẹ nhàng đến, cât giọng lạnh lùng, nói:

- Lữ Khưu thí chủ, thí chủ nhất định phủ nhận mình đã giết chết Trầm ứng Thái, vậy ai là người đã giết chết lão ta?

Thiết Chỉ Thư Sinh không khỏi khiếp sợ trước sự bao vây cật vấn của ba người chung quanh, nên buột miệng đáp rằng:

- Chính là lão tặc Đào Như Hải, chứ không còn chi nghi ngờ nữa.

Lão ni cô nói:

- A Di Đà Phật! Nếu thế, thì tại sao Đào Như Hải lại tha chết cho thí chủ?

Thiết Chỉ Thư Sinh cười nhạt, nói:

- Đào Như Hải là một tên gian manh nguy hiểm, chắc chắn hắn có ý muốn giá hoạ cho kẻ khác mà thôi.

- Nếu thế, thì thí chủ đành chịu để yên cho hắn, để mang nỗi hàm oan hay sao?

Lão ni cô ấy, dùng những câu cật vẫn lý lẽ vững vàng, hỏi tới mãi.

Bà ta lại nói tiếp rằng:

- Hiện giờ, tại vùng núi rừng hoang dã nầy, số người được mục kích việc ấy không dưới một trăm mấy mươi người, vậy chắc chắn thí chủ không làm thế nào chạy chối cho khỏi được đâu.

Thiết Chỉ Thư Sinh không khỏi giật bắn người, hạ giọng nói:

- Giữa tại hạ và Đào Như Hải thề sẽ không đội trời chung, nên sau nầy có cơ hội gặp mặt được hắn, thì tại hạ nhất định sẽ đem việc ấy ra cật vấn cho rõ ràng.

La Tiềm cất tiếng cười ha hả như điên dại, nói:

- Người quân tử hành động theo việc nghĩa, kẻ tiểu nhân cấu kết trên quyền lợi nhỏ nhen. Đào Như Hải tuy là một tên gian ác đầu xỏ, nhưng đối với ông ta hoàn toàn không có mối oán thù chi cả, vậy câu nói thề không đội trời chung của ông, chỉ là một câu nói khoác không biết xấu hổ. Châu Nhân Ký là một tên môn đồ giỏi của Đào Như Hải, chính ông chưa chắc dã đánh thắng được hắn, huống hồ chi nói đến Đào Như Hải?

Thiết Chỉ Thư Sinh cười nhạt, nói:

- Nhưng tại hạ lại nhất định đánh nhau với hắn.

Lão ni cô có tóc kia, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn quan Thiết Chỉ Thư Sinh một lượt, rồi quay qua Lương Vô Uý nói:

- Nghe đâu Lệ Sơn Lão Yêu sau khi đoạt được pho Giáng Long kinh và thanh Ngô Câu kiếm thì lại bị mất đi. Tuy việc xảy ra tại vùng Tam Tương, nhưng đến nay vẫn không biết được đích xác kẻ nào đã ra tay cướp đoạt. Sau đó, các cao thủ trong hai phe hắc bạch đều lánh xa vùng Tam Tương. Hiện nay Lệ Sơn Lão Yêu cũng đang trên đường đi đến địa điểm xảy ra việc ấy. Nhưng, bất luận như thế nào, pho kinh và thanh kiếm, cũng không nên để rơi trở vào tay Lão Yêu, do đó, bần ni có ý muốn hai vị tiếp tay để lo về vấn đề này.

Nói đến đây, bà ta dừng lại trong giây lát, rồi tiếp rằng.

- Trầm ứng Thái trước kia làm nhiều điều tàn ác, nên ngày hôm nay phải chịu sự quả báo như vậy. Vậy ai phải ai sai, rồi tự nhiên sau nầy sẽ rõ, chúng ta chẳng cần nhúng tay vào làm gì! Nầy, Lữ Khưu thí chủ, ông hãy rời đi thôi, về sau nên thận trọng trên mọi việc làm là được.

Thiết Chỉ Thư Sinh bừng đỏ sắc mặt, chắp tay nói:

- Xin thần ni cho biết pháp danh, hầu sau nầy có cơ hội, thì tại hạ xin tìm cách báo đáp.

Lão ni cô mỉm cười, nói:

Người đã lánh đời trần tục, thì danh cũng không xem vào đâu cả.

Sau khi chia tay nhanh, mỗi người một ngả, tuyệt đối không còn dịp nào gặp lại nhau, vậy thí chủ cũng chẳng nên hỏi làm gì.

Thiết Chỉ Thư Sinh liền nhún người lao đi như gió hốt, chỉ trong chớp mắt là mất hút.

Lão ni cô đưa mắt nhìn theo bóng của Thiết Chỉ Thư Sinh, khi trông thấy hắn đã đi khuất, mới quay về hai người còn lại chấp tay, cúi đầu nói:

- Bần ni xin cáo lui vậy.

La Tiềm mở miệng định nói gì, nhưng trông thấy ở hướng đông có hai bóng người chạy tới như bay, rồi bất thần dừng chân đứng lại. Lão ta đưa mắt nhìn kỹ, thì thấy là thủ hạ của mình.

Một người bèn lên tiếng hỏi rằng:

- Thưa tổng trại chủ, Bùi Thiên Tín hiện đang dẫn rất nhiều người men theo mé sông chạy nhanh về hướng Hồ Nam, nhưng trong khi đó thì Thang Bà Tử cũng dẫn theo một số nữ môn đồ đuổi theo sau lưng Bùi Thiên Tín.. Nói đến đây, người ấy đưa mắt ngó về phía Kiếm Hoàn Song Tuyệt Lương Vô Uý một lượt, rồi mới tiếp rằng:

- Trong số đó, có cả môn đồ giỏi của Lương chưởng môn, là Nghiêm thiếu hiệp nữa.

Lương Vô Uý tràn đầy sự tức giận, gằn giọng nói:

- Khá khen cho một tên môn đồ oan nghiệt, chẳng ngờ nó lại mê gái đến thế, lão phu nhứt định sẽ không tha cho ngươi.

Lão ni cô có tóc kia bèn lên tiếng nói:

- Việc nầy xảy ra tất có nguyên nhân của nó. Theo bần ni phán đoán, thì chắc chắn lịnh môn đồ đã bị mê loạn tâm trí, vậy Lương bang chủ phải hết sức thận trọng, chớ để bị hiểu lầm mà gây ta nhiều việc đáng tiếc.

Lương Vô Uý nghe thế thì không khỏi giật mình, nói:

- Lời dạy bảo của thần ni, già đây xin nghe theo.

Lão ni cô hiện sắc nghiêm nghị, chắp tay xá thật sâu, rồi quay người đưa chân bước nhẹ nhàng đi thằng.

Lương Vô Uý quay về La Tiềm nói:

- Hành tung của tên nghiệt đồ ấy đã rõ, vậy già có ý muốn đuổi theo nó ngay.

La Tiềm nói:

- Tiểu đệ cùng đi có được không?

Lương Vô Uý nói:

- Nếu thế thì chúng ta cùng đuổi theo nó vậy.

Vừa nói dứt lời, thì cả hai liền nhanh nhẹn nhún người lao đi nhanh như một mũi tên bắn. Số người ẩn núp trong bãi cỏ hoang, tức thì cũng ùn ùng lao mình chạy nhanh theo sau.

Oo Bóng tịch dương đã lặn về tây, màu trời hoàng hôn thực xinh đep.

Trên con sông, ráng chiều đỏ ối phản chiếu xuống mặt nước rực rỡ chói mắt. Những cánh buồm thấp thoáng nhấp nhô khắp cả mặt sông, tiếng hò tiếng hát của những ghe chài lưới vang lên không ngớt. Những ngọn núi xa trở thành xám nhạt, cảnh sắc trông xinh đẹp như một bức tranh.

Trên một thị trấn nhỏ nằm cạnh ven sông, chỉ độ năm sáu chục nóc nhà, có mộg gian khách sạn nhỏ nằm ở tại đầu đường. Lúc đó, bỗng có năm người cỡi ngựa đến dừng chân trước cửa.

Số người ngồi trên lưng ngựa, gồm có một lão bà đầu tóc bạc phơ, ba cô gái hết sức xinh đẹp, và một người tuấn tú khôi ngô, mặt đang mỉm cười, nhưng lại có vẻ ngơ ngác.

Lão bà tóc trắng kia, trong tay có cầm một cây gậy sắt nặng nề.

Trên đầu chiếc gậy ấy có chạm một chiếc đầu rắn. Đôi mắt của lão bà ấy sáng ngời như mắt chim cú. Bà ta xuống ngựa bước mạnh dạn vào trong gian khách điếm.

Bọn hầu sáng trong hiệu liền nhanh nhẹn chạy ra nghênh đón.

Nhưng khi chúng vừa nhìn thấy đôi mắt của bà ta, là không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ rằng:

“Lão Bà Tử này, rõ ràng là một quái vật!” Kế đó, đôi mắt của tên hầu sáng bỗng sáng quắc. Hắn nhìn trân trân vào ba cô gái xinh đẹp, đứng ngơ ngác như một thằng ngốc, trợn mắt há mồn chẳng nói chi cả.

Lão bà tóc trắng giận dữ quát rằng:

- Thằng ranh kia còn phòng tốt nhất không?

Vừa nói bà ta vưa động đầu gậy xuống mặt đất, khiến chiếc gậy cắm sâu vào đất có đến nửa thước.

Tên hầu sáng như hoàn hồn trở lại, biến hẳn sắc mặt, nói luôn mồm rằng:

- Có ! Có !

Thế rồi, năm người lần lượt bước theo tên hầu sáng vào ở bốn gian phòng. Sau khi họ dùng cơm nước xong, thì đêm đã vào khoảng canh ba.

Lão bà tóc bạc ấy không ai khác hơn là Thang Bà Tử, một nhân vật chuyên sử dụng chất độc khét tiếng trong võ lâm.

Thang Bà Tử bèn lên tiếng nói:

- Bọn nha trảo của Đào Như Hải, hiện đang nghỉ tại gian khách sạn ở cuối đường nầy, vậy ba đồ đệ có thể đến đó rình chúng nó nói với nhanh những gì ? Một việc quan trọng như thế nầy, thì chắc chắn Đào Như Hải không thể không xuất đầu lộ điện, hoặc trực tiếp nhúng tay.

Sau khi dùng rượu thịt xong, chắc chắn bọn chúng sẽ để nhiều sơ hở, hoặc nói lỡ lời, chúng ta phải tìm biết hầu nghĩ cách đối phó cho hữu hiệu.

Tưởng Nguyệt Hoa nói:

- Hãy bắt sống lấy bọn chúng một người, mang về tra khảo để rìm hiều sự thực, thì chẳng phải tiện hơn hay sao ?

Thang Bà Tử lắc đầu, nói:

- Mình làm thế thành ra kinh động đến bọn chúng không hay, hơn nữa, vị tất trong đám người ấy đều được biết rõ về việc ấy !

Tưởng Nguyệt Hoa không dám nói chi thêm, nên liền cùng hai cô gái kia nhanh nhẹn lao mình ra ngoài cửa sổ.

La Tiềm bèn đứng lên, đi thẳng về phòng riêng của mình. Thang Bà Tử đưa đôi mắt nhìn xuống, tựa hồ như đang trầm ngâm nghĩ ngợi, bỗng nghe trên mái nhà có chân người bước nhẹ nhàng, nên liền “hừ”một tiếng qua giọng mũi, động mạnh chiếc gậy xuống đất, rồi lao thẳng ra cửa sổ nhanh như điện xét, vọt người nhảy luôn lên mái ngói.

Tức thì, bà ta nhìn thấy có một bóng đen cách xa đấy ngoài hai trượng đang vọt người từ mái ngói lao thẳng lên không, lướt đi hết sức nhanh.

Thang Bà Tử liền vung chưởng trái đánh ra nghe một tiếng vút, và nhanh nhẹn vọt người đuổi theo bóng đen ấy nhanh như chớp.

Luồng chưởng lực của Thang Bà Tử hết sức mạnh mẽ, cuốn tới ồ ạt như ngọn thuỷ triều, ai trông thấy cũng phải kinh khiếp.

Bóng đen ấy liền nhanh nhẹn buông người rơi trở xuống đất, cất ta lạnh lùng đầy khinh bạc cười dài, rồi lại tiếp tục chạy bay đi mất hút.

Thang Bà Tử hết sức tức giận, nhanh nhẹn buông người rơi xuống đất, ngay vị trí của bóng người kia vừa rồi, thấy nơi ấy là một cái đường hẻm nhỏ hết sức dơ bẩn hôi thối, nhưng không còn trông thấy bóng ai ở đó nữa.

Nhưng, trong khi bà ta đang ngờ ngác, thì lại nghe có tiếng gió rít khẽ ở phía sau lưng. Bà ta đoán biết có người tấn công lén mình, songvì ngõ hẻm ấy quá chật chội, không tiện xoay trở cho nhanh nhẹn, nên bà ta giận dữ “hừ”lên một tiếng, rồi vung chưởng đánh xéo trở ra sau.

Ngay lúc ấy, bà ta trông thấy đấy là một vật tròn màu đen từ xa đang bay thẳng tới. Vì ánh trăng lờ mờ, hơn nữa, vì quá hối hả, nên bà ta không thể trông thấy rõ được vật ấy là vật chi. Do đó, bà ta vội vàng biến thế chưởng thành một thế chụp tới.

Qua một tiếng “xoạc”bà ta đã chụp được vật ấy vào tay, và cảm thấy nó là một vật vừa nhão vừa dẻo, y hệt như một cục bùn. Thang Bà Tử bèn đưa lên mắt nhìn kỹ, thì mới biết đấy là một cục phân bò vừa mới tiêu ra, mùi hôi thối liền xống thẳng vào mũi.

Thang Bà Tử tức giận đến suýt điên lên, những sợi tóc trắng trên đầu bà ta đều dựng đứng, bực tức về chỗ không thể túm lâý được ngay người ấy, để xé nát hắn ra, hầu hả cơn tức giận.

Nhưng, thử hỏi tức giận có ích lợi gì? Vì, người ấy đã chuồn đi mất hình dạng rồi. Bởi thế, bà ta chỉ còn nước đè nén lửa giận trong lòng, tiu nghỉu trở về khách điếm.

Chẳng mấy chốc sau, ba cô gái cũng nhẹ nhàng lướt trở vào phòng, trông thấy sắc mặt của Thang Bà Tử có vẻ khác thường, thì không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Thang Bà Tử tức giận đến mặt xanh như chàm, cất giọng lạnh lùng nói:

- Các ngươi đã tìm hiểu được chưa ?

Tưởng Nguyệt Hoa nói:

- Bọn nha trảo của tên lão tặc Đào Như Hải, không hành động đúng theo sự phán đoán của ân sư. Bọn chúng sau khi rượu thịt xong, liền hối hả rời khách sạn ra đi tất cả, do đó, chúng con mới gấp rút trở về để bẩm lại cho ân sư rõ.

Thang Bà Tử biến sắc mặt, lạnh lùng quát mắng:

- Chúng ta hãy mau lên đường ngay. Có lẽ Nghiêm Tiểu Long đã ngủ rồi, vậy mau gọi hắn thắc dậy đi ngay.

Tưởng Nguyệt Hoa hối hả chạy vào gian phòng của Nghiêm Tiểu Long, nhưng nàng bỗng kêu thét lên một tiếng kinh hãi. Thang Bà Tử không khỏi sửng sốt, vội vàng dẫn hai cô gái kia nhanh nhẹn chạy tới nơi.

Bọn họ trông thấy Tưởng Nguyệt Hoa đang kinh hoàng thất sắc, đôi mắt ngấn lệ, nhưng không còn thấy Nghiêm Tiểu Long đâu cả. Trong khi đó, thì thanh trường kiếm của Nghiêm Tiểu Long hãy còn treo tại chiếc móc bên giường. Hơn nữa, mền gối trên giường của y cũng rồi loạn khác thường, chiếc ghế trà cạnh đó cũng bị nghiêng đổ, trên mặt đất hãy còn lưu lại những vết máu mới tinh.

Qua tất cả hiện tượng nầy, chứng tỏ Nghiêm Tiểu Long đã bị người lạ mặt vào đây bắt mang đi rồi. Và trước đó y đã đánh nhau với đối phương rất quyết liệt.

Thang Bà Tử nhớ lại mọi việc vừa rồi, thì đã biết là đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn, để như bà ta ra khỏi nhà hầu tiện bề bắt sống Nghiêm Tiểu Long. Vì thế bà ta lại càng căm tức hơn nữa, sắc mặt trờ thành hung dữ đến đáng sợ.

Ngay lúc ấy, có tiếng chân người bước đi rất hối hả, rồi thấy một tên hầu sáng thò đầu vào cửa, cười nói:

- Trước cửa hiệu có hai người đến xin ra mắt, vậy cụ bà đây có phải là Thang ...?

Đôi mắt của Thang Bà Tử sáng quắc, gằn giọng quát rằng:

- Hai người ấy là ai?

Tên hầu sáng không khỏi rùng mình, ấp úng đáp:

- Con ... con ... không được biết.

Tức thì, ngoài sân bỗng có tiếng nói to vọng đến rằng:

- Chúng tôi là những người khách không được mời, vậy xin bà rộng lòng tha thư cho.

Nói đoạn, người ấy cất tiếng cười to, rung chuyển cả màng tai mọi người. Thang Bà Tử không khỏi biến hẳn sắc mặt, nhanh nhẹn lướt ra, thì trông thấy hai người đang đứng trước cửa. Đây là một lão già râu dài, dáng điệu oai vệ, và một người đàn ông đứng tuổi mặt đỏ gay, râu ria xồm xoàm.

Thang Bà Tử liền sa sầm nét mặt, cất giọng lạnh lùng, nói:

- Xin nhị vị hãy cho biết lai lịch, và đến đây tìm Thang Bà Tử ta có việc gì?

Người mặt đỏ râu ria, nói:

- Tại hạ là La Tiềm ở Sào Hồ.

Lão già râu dài cũng nói tiếp ngay rằng:

- Còn già đây là Lương Vô Uý, đến tìm nghiệt đồ là Nghiêm Tiểu Long để lấy trở lại một tín vật.

Thang Bà Tử cất giọng lạnh lùng, nói:

- Té ra là Lương chưởng môn. Đúng thế, lịnh môn đồ quả có đi theo lão Bà Tử đây, vì giữa tiểu đồ là Tưởng Nguyệt Hoa với lịnh môn đồ đã tâm đầu ý hiệp với nhau. Nhưng, đáng tiếc là Lương bang chủ đã đến chậm một bước, vì mới vừa rồi lịnh môn đồ đã bị mất tích chính lão bà Tử ta cũng chưa tìm hiểu được ai đã lẻn vào đây gây ra việc đó?

Sắc mặt Lương Vô Uý bỗng sa sầm, nói:

- Việc đó thực già không thể tin được.

Thang Bà Tử cười nhạt nói:

- Lão Bà Tử ta không cần chi phải nói dối cả.

Lương Vô Uý cất giọng lạnh lùng “hư”một tiếng, rồi đưa chân bước thẳng vào phòng, trông thấy sắc mặt của cô gái đều có vẻ kinh hoàng buồn bã. Nhất là Tưởng Nguyệt Hoa thì nước mắt ràn rụa, mi mắt sưng húp. Lão ta lạiđưa mắt nhìn qua cảnh vật trong phòng, thầm nói rằng :

“Xem ra Long nhi đã bị người ta bắt sống mang đi thật rồi ! Kẻ nào đã lẻn vào đây hành động như vậy?” Ngay lúc đó, Thang Bà Tử và La Tiềm cũng đã bước vào đến nơi.

Thang Bà Tử lên tiếng nói:

- Lời nói của lão Bà Tử ta có đúng sự thực không?

Lương Vô Uý chưa kịp trả lời, thì bỗng nghe có một tiếng “phập”rồi mọi người nhìn thấy trên tường nhà có một mảnh thơ được bắn vào.

Thang Bà Tử vừa lanh mắt vừa lẹ tay, nên đã nhanh nhẹn vọt người bay lên, rồi thò tay nhổ lấy mũi tên mang bức thơ nọ. Bà ta vừa trông thấy dòng chữ trên mảnh giất, thì mặt không khỏi biến sắc.

Dòng chữ ấy viết rằng :

“Muốn biết tung tích của Nghiêm Tiểu Long, thì xin đến Bạch Hồ Cung ở phía Tây nam sẽ rõ.” Tưởng Nguyệt Hoa bỗng quay phắt người lại, lao nhanh ra cửa sổ.

Thang Bà Tử vội vàng nói:

- Nguyệt Hoa hãy trở lại, không thể hành sự một cách lỗ mãng như vậy được.

Tưởng Nguyệt Hoa đang sốt ruột về tình lang, nên giả vờ như không nghe, nhún mình vọt thẳng lên nóc nhà, rồi nhằm hướng ngoại ô của thị trấn chạy vút tới.

bóng trăng lạnh trông thực buồn bã, luồng gió xuân vào đêm, vẫn còn ít nhiều hơi lạnh của tiết tàn đông.

Tưởng Nguyệt Hoa sử dụng thuật kinh công cao tuyệt, lướt thẳng về hướng Tây nam như bay, nên chẳng mấy chố là xa rời khu thị trân một đoạn đường dài. Nhưng, có điều là nàng không rõ Bạch Hồ Cung là nơi nào cả.

Nàng tiếp tục chạy tới sau một khoảng thời gian độ chừng dùng xong một bữa cơm. Khi ấy nàng đã tiến tới một ngọn đồi khá cao, bên trên ngọn đồi mọc rất nhiều cây bạch dương, gió thổi xào xac, nhành lá nghiêng ngả. Thỉnh thoản, lại có tiếng chim cú kêu nghe rất não nùng ghê rợn. Chung quanh đâu đâu cũng hoang dã, không trông thấy dấu vết của con người.

Nàng bèn nghĩ thầm rằng :

“Chẳng hiểu có phải đây là Bạch Hồ Cung không?” Thốt nhiên từ trong chòm bạch dương rậm rạp trên ngọn đồi, có một giọng cười âm u bay theo chiều gió vọng đến bên tai.

Giọng cười ấy hoà lẫn với tiếng chim cú kêu trong rừng, khiến ai nghe đến cũng phải kinh tâm rởn óc.

Tưởng Nguyệt Hoa không khỏi sợ hãi, vội vàng thò vào áo hốt ra một năm “độc đạn”, vận dụng chân lực ra cánh tay, ném thẳng về hướng có tiếng cười vừa phát ra. Đồng thời, nàng cũng nhanh nhẹn thò tay tuốt lưỡi trường kiếm trên vai xuống, vung lên chiếu ngời ánh thép, bảo vệ trước ngực của mình.

Nắm “Độc đạn”của nàng rơi thẳng vào cánh rừng bạch dương trên ngọn đồi, nhưng vẫn im lặng như ném vào biển, chẳng thấy có sự động tịnh chi cả. Tưởng Nguyệt Hoa thấy thế, thì hết sức kinh hãi và cũng hết sức ngờ vực.

Ngay lúc đó, lại có một chuỗi cười nữa vọng đến bên tai, rồi lại thấy có một bóng đen xuất hiện từ cánh rừng bạch dương, đưa chân bước từng bước một về phía chân đồi, nơi nàng đang đứng.

Bóng đen ấy về thân mình cũng như bước chân, xem ra như rất chậm chạp, nhưng kỳ thực thì lại nhanh nhẹn không thể lường. Nhìn kỹ, thì thấy đối phương đang bay tha thướt như một cọng liễu trước gió, êm ru không hề nghe một tiếng động, thực chẳng khác nào một bóng ma, trông rùng rợn vô cùng. Tưởng Nguyệt Hoa là một cô gái rất bạo dạn, thế mà khắp thân người đều nổi da gà, quả tim suýt nữa nhảy tung ra khỏi lồng ngực.

Chỉ trong nháy mắt, là bóng đen đó đã tiến tới sát bên cạnh nàng.

Khi nàng nhìn kỹ, thì thấy từ đầu đến chân của đối phương đều được trùm kín bởi một lớp lụa đen. Tuy thế đôi mắt sáng ngời như điện và lạnh lùng như băng của y, vẫn chiếu rõ ra ngoài như hai ngọn đèn nhà.

Tưởng Nguyệt Hoa lấy hết can đảm, nạt rằng:

- Ngươi là người hay là quỉ thế!

Người che mặt đáp:

- Giữa đêm tối thì người và quỉ đều không thể phân biệt được. Nếu ngươi bảo ta là quỉ thì ta là quỉ vậy.

Giọng nói của người ấy nghe lạnh lùng âm u và đầy khinh bạc.

Kế đó, người che mặt ấy lại nói tiếp rằng:

- Chỉ có một mình ngươi đến hay sao? Còn Thang Bà Tử tại sao không đến? Nắm “đạn độc”vừa rồi của người hoàn toàn vô dụng, nên biết là chất độc vô hình không làm chi ta được đâu.

Tưởng Nguyệt Hoa không khỏi sửng sốt nói:

- Người có phải là người bắn bức thơ vào nhà đấy không?

- Đúng thế !

- Nơi nầy có phải là Bạch Hồ Cung không ?

- Đúng thế !

Tưởng Nguyệt Hoa cảm thấy máu nóng trong người đang sôi lên sùng sục, nạt rằng:

- Thế tại sao ngươi lại bắt sống Nghiêm Tiểu Long mang đi như vậy?

Người che mặt cất giọng sâu hiểm, cười rằng:

- Ai bảo ta bắt sống mang đi người tình của cô nương?

Tưởng Nguyệt Hoa lại không khỏi sửng sốt, đứng trơ ra như một khúc gỗ.

Người che mặt nói tiếp rằng:

- Nếu cô nương muốn biết tung tích của Nghiêm Tiểu Long thì tôi có thể điểm chỉ cho cô nương, nhưng chưởng phải chịu làm môn hạ của tôi, và suốt đời không được phản lại tôi mới được.

Tưởng Nguyệt Hoa quát to rằng:

- Ngươi mà đáng mặt làm sư phụ ta sao?

Nói dứt lời, nàng liền vung thanh trường kiếm đánh ra chớp nhoáng ba thế võ, khiến ánh sao bạc lạnh buốt chiếu ngời ra khắp cả một vùng, thế kiếm rít gió nghe vèo vèo, công thẳng về hướng người che mặt.

Trong khi đó, người che mặt kia không hề tránh né, vung nhanh cánh tay mặt lên, giương thẳng ba ngón tay ra, nhắm ngay lưỡi trường kiếm của Tưởng Nguyệt Hoa chụp thẳng tới.

Tưởng Nguyệt Hoa cảm thấy bàn tay của đối phương như có một sức hút mạnh mẽ, hút chặt lấy thế kiếm của mình, nên không khỏi kinh hãi, nhanh nhẹn thu thế kiếm trở về.

Nào ngờ đâu sức hút nơi bàn tay của đối phương từ yếu đã trở thành mạnh, khiến thanh trường kiếm trong tay nàng suýt nữa đã vuột khỏi bàn tay bay đi mất.

Bởi thế, nàng hết sức kinh hãi, đoán biết người che mặt nầy võ công cao cường vô song nếu không bỏ chạy, thì tất sẽ bị bắt sống chứ chẳng chơi.

Nghĩ vậy, nên nàng liền vận dụng hết chân lực trong người dồn vào lưỡi trường kiếm rồi bất thần buông lỏng bàn tay ra, nhanh nhẹn vọt người lướt đi nhanh như điện xẹt. Khi đôi chân nàng vừa rơi chạm đất, thì lại vọt bay trở lên,tiếp tục chạy tới. Bởi thế, nàng chỉ còn nghe tiếng nói của người che mặt theo chiều gió vọng đến rằng:

- Cô nương lại nhẫn tâm, bỏ rơi không đếm xỉa chi đến tình lang hay sao?

Tưởng Nguyệt Hoa nghe thế, cảm thấy trong lòng đau đớn nhu dao cắt ruột. Nàng chạy nhanh tới trước độ ngoại mấy trăm trượng, và không còn nghe phía sau có tiếng động tịnh gì mới dừng chân đứng lại đưa mắt nhìn khắp bốn bên, quả nhiên chẳng còn trông thấy hình bóng của người che mặt đâu nữa, nên thầm nghĩ rằng :

“Lời nói của người ấy đúng lắm, tại sao ta lại nhẫn tâm bỏ rơi Nghiêm Tiểu Long, không kể chi đến việc sống chết của chàng như vậy?” Bỗng ngay lúc đó, nàng lại nghe từ phía sau lưng có một giọng cười âm u, đầy lạnh lùng bay vào tai, nên không khỏi giật bắn người.

Nhưng, trong khi nàng chưa lấy lại được sự bình tĩnh, thì bất thần cảm thấy thân mình đã bị năm ngón tay rắn như sắt chụp lấy, không tài nào giải thoát cho được. Kế đó, nàng lại nghe bên tai gió rít vèo vèo, và đã bị người che mặt xách bổng chạy thẳng trở lên Bạch Hồ Cung.

Trong khi đó, từ nơi góc trời xa bỗng có một tiếng hú dài xé tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya, xao động cả một vùng núi đồi hoang dại.

Tiếng hú chưa dứt, thì tại hướng đông bắc có mấy bóng đen bé nhỏ đang lướt nhanh tới như điệp chớp. Khi số người ấy đến gần, thì thấy thấp thoáng đó là Thang Bà Tử dẫn đầu, phía sau còn có hai nữ môn đồ của bà ta, cùng Lương Vô Uý và La Tiềm.

Khi năm người cùng chạy đén Bạch Hồ Cung, liền dừng chân đứng yên lại, đưa mắt nhìn chăm chú lên trên ngọn đồi. Lương Vô Uý nói:

- Xem ra nơi nầy chắc là Bạch Hồ Cung đây.

Thang Bà Tử cười nhạt nói:

- Lương bang chủ làm thế nào biết chắc được nơi đây là Bạch Hồ Cung?

Lương Vô Uý là bang chủ của một môn phái, khi nói ra một tiếng là không hề sai chạy bao giờ, do đó, lão ta không khi nào ăn nói cẩu thả.

Nhưng, câu nói vừa rồi, lại là một câu nói phỏng đoán mơ hồ, hoàn toàn không có căn cứ, nên khi nghe lời hỏi vặn của Thang Bà Tử, lão ta không khỏi cứng miệng.

La Tiềm trông thấy Thang Bà Tử có vẻ ngạo mạn vô lễ, trong lòng không khỏi giận dữ, gằn giọng nói rằng:

- Nếu thế, thì bà có thể biết chắc được nơi nào là Bạch Hồ Cung chứ gì?

Câu hỏi mắc của La Tiềm đã làm cho Thang Bà Tử phải câm miệng.

Bà ta thầm nói :

“Chỉ trong chốc lát đây, ta sẽ cho ngươi biết sức lợi hại của Lão Bà Tử ta!” Ngay lúc ấy, bỗng Lâm Nguyệt Châu kinh hãi kêu lên rằng:

- Sư phụ hãy nhìn xem cái chi thế kia?

Thang Bà Tử không khỏi giật mình, quay mặt nhìn về phía Lãnh Nguyệt Châu, thấy nàng đưa tay chỉ thẳng về một địa điểm cách đấy ngoài ba bốn truợng, dôi mắt tràn đầy sắc kinh hãi.

Bà ta bèn nhìn theo hướng tay chỉ của Lãnh Nguyệt Châu, và cũng không khỏi biến hẳn sắc mặt, vì thấy giữa bụi cỏ hoang, không biết ai cắm một thanh trường kiếm sáng lóng lánh.

Thang Bà Tử nhanh nhẹn lao mình về phía ấy, thò cánh tay ra nhổ lấy thanh trường kiếm lên xem kỹ, thì thấy đấy là thanh trường kiếm của Tưởng Nguyệt Hoa.

Lương Vô Uý cất tiếng than dài, nói:

- Tưởng cô nương chắc chắn đã bị bắt sống mang đi rồi.

Bỗng ngay lúc đó, mọi người nghe khắp bốn bên, đâu đau cũng nổi lên tiếng hú lạ lùng, có tiếng cao, tiếng thấp, khi nhanh khi chậm, hoàn toàn khác nhau, cứ nơi nầy dứt thì nơi kia lại nổi lên, khi thì gần khi thì xa, nối tiếp nhau không ngớt.

La Tiềm cũng biến sắc mặt, nói; - Không xong! chúng ta đã bị bao vây rồi.

Trên nét mặt của Thang Bà Tử liền tràn đầy sát khí, cười nhạt nói:

- Lũ chuột nhắt nầy chỉ giỏi bày trò doạ nạt, chứ chẳng làm chi được lão Bà Tử ta đâu.

- Có thực thế không?

Từ trên ngọn đồi bỗng có một giọng nói lanh lùng, đầy khinh bạc vọng xuống, rồi lại thấy từ trên ấy có một bóng đen chậm rãi đi thẳng xuống chân đồi.

Đôi mắt sáng quắc trông thực khiếp sợ của Thang Bà Tử, không ngở nhìn chòng chọc vào cái bóng đen đó.

Khi bóng đen ấy đến gần, thì ai nấy mới nhận ra đấylà một người mặc áo đen, khuôn mặt cũng che kín bằng lụa đen. Bóng đen ấy cất giọng lạnh lùng, cười nói:

- Nên biết là ta không phải như Huyền Băng Lão Mị, để yên cho bà đến hay đi tuỳ ý thích đâu.

Lương Vô Uý vẫn đứng im lặng, âm thầm nhận xét hình dáng của người che mặt kia, hầu phỏng đoán lai lịch của đối phương.

Thang Bà Tử quát to rằng:

- Ngươi nên biết lão Bà Tử đây chẳng phải là một con người dễ trêu cợt. Vậy, hãy mau thả Nghiêm Tiểu Long và Tưởng Nguyệt Hoa ra, bằng không thì chớ trách lão Bà Tử lòng dạ độc ác, xuống tay nặng nề.

Người chen mặt cất giọng lạnh lùng, nói:

- Chất độc vô hình của bà, thực ra tôi chẳng xem vào đâu cả, vậy cứ muốn làm chi thì làm đi.

Nói đến đây, bỗng giọng nói của người ấy hạ thấp xuống, và tiếp rằng:

- Nghiêm Tiểu Long là vị môn đồ giỏi của vị chưởng môn phái Hoài Dương, vậy bà tỏ ra sốt ruột để làm gì?

Lúc bấy giờ, tiếng hú chung quanh bỗng im bặt cả, nên không khí trở thành hết sức tĩnh mịch, song lại càng vô cùng rùng rợn.

Lương Vô Uý nãy giờ vốn đứng im lặng, nhưng nghe qua câu nói của đối phương, bỗng liền chấp tay mỉm cười nói:

- Tên nghiệt đồ của tại hạ, nếu có điều chi xúc phạm đến các hạ, thì già dây nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắp, vậy mong các hạ thả tên nghiệt đồ ấy của già ra cho.

Người che mặt nói:

- Câu nói quả thực là phải, nhưng khổ nỗi lịnh môn đồ không phải do tôi bắt giữ.

Lương Vô Uý vội vàng nói:

- Nếu thế thì các hạ chỉ rõ manh mối giúp cho, già đây nhất định không khi nào quên ơn đức đó.

Người che mặt lắc đầu nói:

- Việc ấy không phải là ý muốn của tôi.

Lương Vô Uý không khỏi sửng sốt, nói:

- Ngụ ý trong câu nói của các hạ thực là khó đoán, vậy xin các hạ hãy giãi bầy cặn kẽ cho.

Người che mặt từ từ đưa tay ra, chỉ khắp bốn chung quanh vùng núi đồi hoang dã, cất giọng lạnh lùng cười, nói:

- Đêm hôm nay, tôi đã bố trí thiên la địa võng khắp chung quanh Bạch Hồ Cung nầy rồi, các ông rất khí khoát khỏi nơi đây, ngoại trừ tất cả đều phải làm môn hạ của tôi. ngoài con đường ấy ra, thì không còn con đường nào khác nữa.

Lãnh Nguyệt Châu và Dư Nguyệt Trinh cùng lách mình nhảy tới nhanh nhẹn rút kiếm ra khỏi vổ, rồi sử dụng những thế kiếm hết sức kỳ tuyệt, công chớp nhoáng về phía người che mặt chẳng khác nào những làn điện chớp.

Khi lưỡi kiếm công đến sát bên người của đối phương thì người che mặt ấy chỉ cần lách mình tránh nhẹ nhàng là đã tránh khỏi được tất cả.

Hai cô gái trông thấy thế liền giận dữ nạt to, rồi lại nhanh như chớp vung kiếm đánh ra, chẳng khác nào một trận mưa rào từ trên cao đổ xuống đầu người che mặt.

Lúc ấy, La Tiềm bỗng quay về Lương Vô Uý khẽ cười, nói:

- Tại hạ không ngờ món nợ nầy lại báo ứng nhanh như thế?

Lương Vô Uý ngơ ngác không hiểu ra sao cả, nói:

- Hiền đệ nói thế nghĩa là sao?

La Tiềm nói:

- Đêm vừa rồi, chúng ta bao vây lấy Lữ Khưu Mộ Bình, thực có khác nào cảnh chúng ta bị bao vây trong đêm nay.

Lương Vô Uý chỉ mỉm cười, rồi im lặng không nói chi cả.

Người che mặt lại lên tiếng nói:

- Ta không đánh trả lại, là để cho các ngươi tự hiểu lấy sức lợi hại của ta, vậy nếu vẫn một mực ngoan cố, thì sau nầy dù có hối hận cũng không còn kịp nữa.

Thang Bà Tử bỗng quát to lên một tiếng, rồi búng mạnh năm ngón tay ra.

Tức thì, năm luồng kình phong liền bay vèo tới, công thẳng vào người che mặt. Nhưng Thang Bà Tử cảm thấy những luồng kình phong của mình, chạm trúng vào đối phương mềm mại như chạm vào thân gỗ mục. Tuy nhiên, sức dội lại thì quả mạnh mẽ khôn lường, khiến năm ngón tay của ba ta đều bị tê buốt. Vì thế, bà ta không khỏi biến hẳn sắc mặt.

Ngay lúc ấy, bỗng thấy người che mặt vung cánh tay phải ra một lượt, tức thì liền nghe hai cô gái kêu lên một tiếng kinh hoàng, rồi đánh rơi thanh trường kiếm xuống đất, đồng thời, cảm thấy trước ngực lạnh buốt và cùng ngã lăn quay ra đất bất tỉnh.

Chỉ qua một thế võ, mà cả hai cô gái đã bị chế ngực ngay, thì võ công của đối phương quả thực là tay cao cường không thể tưởng tưởng.

Thang Bà Tử đôi mắt sáng quắc, hai chưởng vận dụng toàn bộ chân lực trong người, đưa cao lên ngang ngực, rồi xô mạnh trở ra, khiến một luồng kình phong cuốn tới, như có thể xô bạt cả núi đồi. Hơn nữa, đi đôi với luồng kình phong ấy, lại có cả một thứ chất độc vô hình tối nguy hiểm cũng được tung ra.

Với thế đánh ấy, thực ra Thang Bà Tử từ trước đến nay chưa hề sử dụng đến. Giờ đây, rõ ràng bà ta đã nhận thấy người che mặt nầy là kẻ thù bất động đái thiên với mình, nên mới đem hết sức bình sinh ra đối kháng với kẻ địch như vậy.

Người che mặt tựa hồ có phần kiêng sợ, nên nhanh nhẹn nhảy lui ra sau ngoài một trượng, rồi mới xoay người lại vung chưởng lên, trong khi cả người của y lại lao thẳng tới trước.

Thế đánh của người che mặt thật cao sâu khó lường, khiến đến Lương Vô Uý là kiến thức rất rộng rãi, thấy nhiều tuyệt nghệ của các môn phái, thế mà giờ đây, lão ta cũng không thể nhận ra võ công của người che mặt nầy là thuộc về môn phái nào. Do đó, lão ta hết sức kinh dị, thầm nghĩ là Thang Bà Tử chắc chắn rồi đây cũng phải bị bại mà thôi.

Quả nhiên mọi việc không ngoài sự dự liệu của lão ta. Khi hai luồng nội gia kình lực chạm thẳng vào nhau, thì liền nổ lên một tiếng “ầm”kinh thiên động địa, cát đá cũng như cỏ dại tung bay đầy trời, gió xoáy ồ ạt như một cơn lốc vậy. Tức thì, mọi người đã trông thấy Thang Bà Tử “hự”lên một tiếng khô khan, rồi thân mình bị hất nhào lộn ra sau bước đi loạng choạng, phải cố gắng gượng lắm mới đứng vững trở lại được trong khi sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy trắng.

Người che mặt cất giọng lạnh lùng cười nói:

- Nếu bà không liều lĩnh sử dụng đến chất độc vô hình, thì ta đây còn có thể nhân nhượng được ít nhiều, nhưng giờ đây rõ ràng là bà đã muốn tìm lấy cái chết.

Trong khi đó, thế lao tới của người che mặt vừa rồi vẫn chưa dùng lại, y nhằm người đối phương tiếp tục xẹt tới nhanh như điện chớp.

Đồng thời, y lại giương thẳng năm ngón tay ra, chụp nay vào vai trái của Thang Bà Tử.

Lương Vô Uý vội vàng nói:

- Xin các hạ hãy chậm đã.

Người che mặt liền nhanh như chớp, thu năm ngón tay trở lại, rồi nhảy lùi về phía sau.

Thang Bà Tử trông thấy người che mặt lao đến, thì đã vận dụng chân lực để tính tới việc thí mạng với đối phương. Nhưng câu nói của Lương Vô Uý đã giải cứu được bà ta, nên bà ta không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Người che mặt nói:

- Lương lão sư là người rất sáng suốt, nên chắc đã cân nhắc được sự lợi hại rất rõ ràng, tôi nhất định sẽ lấy cái lễ chủ khách mà đối xử với lão sư.

Lương Vô Uý trầm ngâm nghĩ một lúc, mỉm cười nói:

- Võ học của các hạ đã tiến tới mức cao siêu tuyệt đỉnh, già đây hết sức khâm phục. Nhưng, già chỉ muốn được trông thấy chân diện mục của các hạ, rồi sẽ quyết định sau.

Người che mạt có ý lưỡng lự, nói:

- Trong giới giang hồ từ xưa đến nay, đều nghe người ta lấy võ công để khuất phục kẻ khác, chứ chưa hề nghe ai nói lấy diện mục của mình để khuất phục kẻ khác bao giờ.

Lương Vô Uý nói:

- Lời nói ấy tuy rất đúng, nhưng tại sao các hạ lại giấu mặt thực kín đáo như thế? Vậy , có lý nào các hạ đang có một ẩn tình không thể nói ra cho ai biết hay sao?

Lão ta dừng câu nói lại trong giây lát, rồi mới tiếp rằng:

- Các hạ dù không cho tôi được thấy chân diện mục, nhưng già đây cũng có thể đoán ra được kia mà.

Thân hình của người che mặt khẽ rung động, giọng nói bỗng trở thành vô cùng ôn hoàn rằng:

- Đúng thế không! Nếu Lương lão sư có đoán ra được, thì tại hạ sẽ đưa lão sư rời khỏi nơi đâyđúng theo lễ nghi.

Lương Vô Uý không khỏi giật nẩy mình, nói:

- Nếu để cho già đây có chút ít thì giờ, ngó hầu quan sát kỹ hơn hình dáng của các hạ, thì chắc chắn sẽ đoán đúng một trăm phần trăm.

Lão ta thấy giọng nói của người che mạt bỗng nhiên thay đổi, chứng tỏ đối phương đang tràn đầy sát khí, nên trong lòng liền nghĩ ra ngay một cách đối phó lại.

Người che mặt gậy nhẹ đầu, nói:

- Thì cứ thế đi. Nếu Lương lão sư không thể đoán ra, thì phải chịu làm môn hạ của tôi vậy.

Lương Vô Uý nói:

- ấy là lẽ tất nhiên. Vậy xin các hạ hãy thong thả đi vòng quanh hai vòng, để tôi nhận xét.

Người che mặt im lặng một chốc liền đưa chân bước đi, thái độ thực là khoan thai, trông chẳng khác nào là một người đang đi dạo mát trong một khung cảnh hoàn toàn yên lanh, chẳng hề lộ vẻ mất tự nhiên.

Thang Bà Tử một mặt lo điều hoà hơi thở, một mặt khác thì đôi tròng mắt không ngớt xoay tròn, muốn thừa cơ hội đó nhanh chân chạy trốn đi.

Người che mặt tuy đang đưa chân bước đi thành vòng tròn, nhưng vẫn nhận thấy được thái độ ấy của Thang Bà Tử, nên liền cười nhạt, nói:

- Thang Bà Tử, bà chớ nên manh tâm bỏ chạy, phải biết là khi tôi xuống tay, thì không còn vị nể đó.

Thang Bà Tử không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả tâm can, thầm mắng rằng:

“Đêm nay ta nhất định làm cho ngươi không thể thực hiện được ý muốn mới nghe” Lúc bấy giờ, La Tiềm đang tỏ ra hết sức lo lắng, nói khẽ rằng:

- Lương huynh, anh chắc chắn có đoán được lai lịch người ấy hay không?

Sắc mặt của Lương Vô Uý trở thành lạnh lùng và nghiêm nghị nói:

- Nếu không đoán đúng được, thì nào còn hy vọng chỉ có thể sống sót rời khỏi nơi đây được?

La Tiềm nghe qua, không khỏi sững sờ, hoang mang không hiểu câu nói của Lương Vô Uý ra sao cả, nên giương đôi mắt ngơ ngác nhìn đăm đăm vào mặt lão ta.

Gió đêm thồi rì rào, trăng sao soi ánh sáng mờ ảo, không khí chung quanh ngọn đồi trở thành ngột ngạt và đầy rùng rợn.

Lúc đó, người che mặt đã đi giáp một vòng tròng và lại bắt đầu đi chậm rãi một vòng thứ hai. Nhưng người ấy chỉ mới đi được một nửa, thì Lương Vô Uý bỗng to tiếng nói:

- Các hạ chẳng phải chính là ...

Người che mặt bỗng dừng chân đứng yên lại, dõi tia mắt sáng ngời khủng khiếp, đang từ trong tấm vải che mặt chiếu rọi ra ngoài.

Lương Vô Uý bỗng cất tiếng than dài, rồi tiếp rằng:

- Các hạ chẳng phải là một nhân vật trước đây tên tuổi rung chuyển cả võ lâm, danh dự vang lừng cả tứ hải, tức Thân Thủ Báo ứng Lỗ Công Hành đại hiệp đó sao.

Người che mặt phá lên cười to, nói:

- Lương lão sư là người chưởng môn của một môn phái, thế tại sao kiến thức lại nông cạn như vậy? Lỗ Công Hành đã chết từ lâu khắp thiên hạ không ai là không biết ...

Lương Vô Uý lắc đầu, nói tiếp rằng:

- Lời đồn đãi sai ngoa trong võ lâm, thì nào có thể tin theo đó được?

Người che mặt tựa hồ sửng sốt, nói:

- Nếu nói vậy, thì có lẽ Lương lão sư đã gặp được Lỗ Công Hành rồi?

Lương Vô Uý nói:

- Lỗ đại hiệp chẳng khác nào một con rồng thần trên mây, già đây làm thế nào gặp được? Nhưng , chẳng qua là đêm vừa rồi, già đã gặp phải một việc vô cùng khủng khiếp.

- Việc chi thế? Xin lão sư cứ nói rõ cho tôi được nghe?

- Đấy là việc Trầm ứng Thái, trang chủ Thê Hà sơn trang, bị chết dưới những mũi “Ngũ vân xà đầu đinh”và “Tam tuyệt sách hồn châm”.

- Thứ “Tam tuyệt sách hồn châm”ấy, chính là ám khi riêng biệt của Đào Như Hải, vậy làm thế nào lại có như thế được?

Qua giọng nói của người che mặt, ai cũng nhận ra tâm trạng đang lo lắng không yên của y cả.

Lương Vô Uý nói:

- Theo ý của già, thì “Tam tuyệt sách hồn châm”ấy, vị tất Lỗ đại hiệp không thể sử dụng được.

Người che mặt nói:

- Dù cho có thế đi nữa, nhưng Lương lão sư căn cứ vào đâu để quả quyết đấy là hành động của Lỗ Công Hành?

Sắc mặt của Lương Vô Uý trở thành nghiêm nghị nói:

- Trong khi già tìm thấy Trầm ứng Thái, thì lão ta chưa chết hẳn, nên được lão ta cho biết là sau khi bị trúng ám khí xong, chính mắt lão ta được trông thấy Lỗ Công Hành và ba thủ hạ của ông ta. Đồng thời, cũng được biết hành động sắp tới của Lỗ đại hiệp nữa.

Vừa nói, Lương Vô Uý vừa đưa mắt nhận xét thái độ của người che mặt. Người che mặt tuy được một tấm lụa đen che kín diện mục, nhưng đôi mắt của Lương Vô Uý lại hết sức sắc bén, nên nhận thấy đôi vai của đối phương khẽ chao động, chứng tỏ trong lòng đang lo nghĩ không yên.

Người che mặt rõ ràng đã bị xúc động trước lời nói của Lương Vô Uý, nên liền đáp rằng:

- Lỗ Công Hành là một nhân vật từng làm rung chuyển cả võ lâm trước đây, vậy nếu hôm nay lão ta lại tái xuất hiện trong giới giang hồ, thì có thể làm cho cục diện của võ lâm thay đổi lớn lao. Riêng tại hạ chắc chắn trong bước đường giang hồ, tránh không khỏi sự xô xát bằng võ lực với ông ta, vậy xin các hạ cho biết, hành động kế tiếp của Lỗ Công Hành là thế nào?

Lương Vô Uý mỉm cười nói:

- Ông ấy với Đào Như Hải thề không đội trời chung, lần nầy ông ấy xuất hiện, chẳng qua là để phục thù. Nghe lời nói không được rõ ràng của Trầm ứng Thái, thì Lỗ Công Hành đã tìm hiểu được nơi ẩn mình bí mật của Đào Như Hải, và có ý thanh toán sạch bọn họ, chẳng còn chừa một mạng nào sống sót. Hiện nay, ông ấy đã hối hả đi lo việc đó, đồng thời ra lệnh cho ba tên thủ hạ đi rút tới Hành Sơn, để làm một việc chi quan trọng lắm. Đấy là những việc mà già được biết!

Người che mặt trầm ngâm nghĩ ngợi, một lúc sau mới nói:

- Lương lão sư quả được trông thấy Trầm ứng Thái bị trúng hai thứ ám khí rất độc là “Ngũ vân xà đầu đinh”và “Tam tuyệt sách hồn châm”không?

Lương Vô Uý định lên tiếng trả lời, thì bỗng trông thấy Thang Bà Tử vung cả đôi chưởng lên, ném ra một đám “Ngưu mang phi châm”cuốn tới nhanh như điện chớp, rồi lại lanh lẹ thò tay chụp lấy hai nữ môn đồ, nhắm hướng Tây bắc co giò bỏ chạy.

Bà ta luớt di nhanh như gió hốt, nên chỉ trong nháy mắt là đã lao đi xa ngoài mười trượng rồi.

Người che mặt cất tiếng cười nhạt, vung tay quét ra một luồng kình phong, hất bay tất cả những mũi phi châm vừa được phóng đến, trong khi thân người y cũng lao vút lên, đuổi theo Thang Bà Tử.

Dưới bóng trăng buồn bã, thân hình của người che mặt lướt tới như bay, chỉ trong chớp mắt là đã chạy xa tít mù.

Lương Vô Uý như trút được một gánh nặng, ngửa mặt lên trời thở phi ra một hơi dài, rồi đưa năm ngón tay gạt mồ hôi lạnh trên vầng trán, nói:

- Đêm hôm nay, chẳng khác nào chúng ta được sống lại một lần nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.