Cách phía Đông Thái Sơn sáu mươi dặm có Hắc Long Đàm cũng là một nơi thắng cảnh nổi tiếng. Nơi ấy có một con thác từ trên vách đá cao hàng trăm trượng đổ thẳng xuống Hắc Long Đàm, từ xa nhìn trông như một tấm lụa hay như một tấm rèm bằng bạc. Bên dưới đâm sâu bụi nước tung bay mù mịt như khói sương, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc. Cảnh trí ấy trông thật hùng vĩ.
Chỗ kỳ lạ của Hắc Long Đàm là lúc nào trời cũng mưa và phía Nam vách đá dừng sững cao trọc trời, láng trơn như dùng búa đẽo gọt. Bên dưới một cái đầm nước sâu thực to, nước trong veo. Mỗi khi trời sắp mưa thực thì tiếng sấm như từ trong đâm nước nổi lên chẳng khác nào tiếng trống bố trận, hơi nước mịt mù lạnh buốt khiến ai đến đây cũng phải nổi da gà hoặc có cảm giác rùng rợn.
Hai chủ tớ Huỳnh ỷ Vân đi lân trên vách núi phía Bắc thì bỗng nghe hai tiếng gào to nên đưa mắt nhìn vê hướng ấy. Họ trông thấy bên cạnh vách núi phía Đông có hai bóng người đang treo mình lơ lửng trên không, lắc lư qua lại như quả lắc đồng hồ, miệng cố gào thực to nhưng tiếng gào đều bị tiếng nước đổ như sấm át đi cả. Cả hai trông thấy thế không khỏi kinh hoàng thất sắc.
Nhưng vì vách núi ấy cách xa họ nên họ chỉ trông thấy hai bóng người bé nhỏ như hai hạt đậu, không làm sao phân biệt được ai.
Lão bà bỗng nói nhỏ :
- Có người đến kìa ! Vừa nói bà ta vừa đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-sat-tinh/101182/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.