Bầu trời của Cấm Địa Vô Hồi không có ánh sáng, chỉ có một màu xám xịt của tử khí và những tia sét đen thỉnh thoảng xé toạc không gian. Nơi này là một nghĩa địa khổng lồ của thời cổ đại, nơi những tu sĩ Kim Đan Cảnh, thậm chí là Nguyên Anh Cảnh đã ngã xuống, để lại sự oán hận không tan biến, kết tinh thành Khí Hận đậm đặc.
Lý Mạc Phàm và Hạ Lan Nhan tiến vào khu vực trung tâm thung lũng. Mỗi bước chân của họ đều đạp lên những mảnh xương trắng đã mục nát.
Khi tiến gần đến một ngôi mộ đá khổng lồ bị xích bởi những sợi dây thừng bằng đồng gỉ sét, mặt đất đột ngột rung chuyển. Một luồng khí xám cuộn xoáy bốc lên từ lòng đất, ngưng tụ thành hình hài một lão giả mặc trường bào rách nát, đôi mắt đỏ rực sát khí.
"Đây là... Tàn Hồn Kim Đan Sơ Kỳ!" Hạ Lan Nhan hít một hơi lạnh, tay nàng run rẩy rút kiếm. Uy áp của một tu sĩ Kim Đan dù đã chết vẫn đủ sức nghiền nát tâm trí của bất kỳ kẻ Trúc Cơ nào.
Tàn hồn gầm lên một tiếng rít chói tai, sóng âm mang theo Khí Hận đánh thẳng vào thức hải của hai người. Hạ Lan Nhan lùi lại vài bước, mặt tái mét, nhưng Lý Mạc Phàm thì vẫn đứng vững như bàn thạch.
"Đứng sau ta!" Mạc Phàm lạnh lùng ra lệnh.
Lý Mạc Phàm không sử dụng pháp bảo. Hắn chậm rãi vung tay, huyết mạch Tử Linh Ma Hồ hoàn toàn thức tỉnh. Mười hai chiếc đuôi tím đen khổng lồ hiện ra, mỗi chiếc đuôi như một vòi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-chi-chu/5208323/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.