Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên hừ một tiếng nói :
- Các ngươi dám khinh thường lão phu ư? Phải biết Tha Đao Kế của lão phu chưa chắc kém hơn tuyệt học Tiên Kiếm và Ma Già.
Hồ Thiết Sanh vội nói :
- Vãn bối không hề có ý khinh thường mà quả tình là không tiện học võ công của người khác.
Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên ngẩn người, như hết sức thất vọng, nước mắt chảy dài nói :
- Thật không ngờ lão phu lúc sắp chết lại bị trẻ con hiếp đáp.
Hồ Thiết Sanh đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Quyên, thấy nàng muốn cười lại không dám cười, thầm nhủ :
“Vị lão nhân này thật đáng tội nghiệp, mình đã có thể học võ công của Hắc Đao Khách và Thiên Đài Kỳ Si, tại sao lại không thể học võ công của vị lão nhân này chứ?”
Đoạn khom mình nói :
- Lão thiếu niên đã có lòng ưu ái như vậy, vãn bối cảm thấy thật quá bất kính!
Võ Tài Thần Quan Tiêu Thiên liền tươi cười :
- Lão phu còn có một điều kiện, ngươi phải chấp nhận mới được.
- Xin lão tiền bối cứ dạy bảo.
- Xưa kia lão phu bị hại, vợ chết con lạc. Lão phu có một con trai và một con gái, không biết hiện giờ ở đâu, nếu chưa chết cũng cỡ tuổi ngươi. Con gái lão phu có một nốt ruồi đỏ ở lòng bàn chân, nếu gặp ngươi nhất định phải trông nom cho y tử tế.
Hồ Thiết Sanh thầm nhủ :
“Việc này thật khôi hài, một người con gái có nốt ruồi dưới lòng bàn chân, mình không hề quen biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-ca/98890/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.