Hồ Thiết Sanh vừa trông thấy lão nhân ấy, lửa căm thù liền bừng dậy, tập trung vào đôi mắt chiếu ra ánh sáng khiếp người. Nhưng lão nhân ấy không trông thấy bởi lúc này Bạch Ngọc Quyên đã như một cánh én sà vào lòng lão nhân, phụng phịu nói :
- Gia gia, đây chính là...
Lão nhân liếc nhìn Hồ Thiết Sanh, bất giác chau mày bởi Hồ Thiết Sanh tuy cố nén lửa giận trong lòng nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ căm thù. Nhưng lão nhân không ngờ đến, ông chau mày chỉ vì phát hiện Hồ Thiết Sanh có chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch, sợ tôn nữ không chịu nổi đòn đả kích này.
Lão nhân ha hả cười nói :
- Y chính là người đã thả diều rết phải không?
Bạch Ngọc Quyên đỏ mặt, liếc mắt nhìn trộm Hồ Thiết Sanh, bất giác sững sờ bởi Hồ Thiết Sanh gặp gia gia mình chẳng những trên mặt không có vẻ cung kính mà ngay cả một nụ cười cũng chẳng có.
Lão nhân vòng tay qua lưng Bạch Ngọc Quyên đi đến trước mặt Hồ Thiết Sanh, cầm lấy mảnh giấy trên mặt bàn lên xem, ha hả cười nói :
- Tuổi còn nhỏ mà đã ngâm gió đùa trăng, ngươi không xấu hổ sao?
Bạch Ngọc Quyên hai tay nhẹ đấm và ngực lão nhân, phụng phịu nói :
- Gia gia, Quyên nhi không chịu đâu, lão nhân gia lại trêu cợt người ta rồi!
Lão nhân lại cười to một hồi, gương mặt tím lộ vẻ hiền từ nói :
- Y có đối lại ngươi một bài không?
Bạch Ngọc Quyên đỏ mặt :
- Có! Đó là bài Nhất Triển Mai của Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-ca/98881/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.