Bạch Phàm cởi y phục ra, đôi mắt hiếu sắc nhìn chòng chọc vào Bạch Ngọc Quyên, buông ra một chuỗi cười dâm đãng.
Đột nhiên, một bóng người cao to lướt đến, trầm giọng :
- Bạch Phàm, ngươi là người hay là chó?
Bạch Phàm đang lửa dục bốc cao, quay phắt đầu lại nhìn, thì ra Tề Lỗ song tàn, người mù cõng người què trên vai, nên thoạt nhìn tưởng như là một người cao to.
Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng mở mắt nhìn, bất giác mừng rỡ, nhưng cũng hết sức lo lắng bởi Tề Lỗ song tàn chưa chắc là địch thủ của Bạch Phàm và Hoắc Phi.
Bạch Phàm tức giận quát :
- Cút khỏi đây mau, lão tử không có thời gian nói chuyện lôi thôi với các ngươi.
Người què cười khẩy :
- Lão mù, tính thế nào đây?
- Tùy lão què ngươi đấy.
- Ngươi hãy thổi một khúc cổ vũ cho hắn trước được chăng? Nếu không, làm trò phong lưu ở chốn hoang sơn dã mô thế này thật quá đơn điệu.
- Không sai, hãy nghe kẻ mù này đây.
Đoạn từ trong lòng lấy ra chiếc Ma già, đưa lên miệng thổi ngay.
Món nhạc khí này vốn do Hung Nô sáng tạo, thổi lên hầu hết là âm điệu bi tráng, nhưng lúc này người mù thổi lên nghe như đang động phòng hoa chúc, tân lang và tân nương tình ái dạt dào.
Nói chung, âm điệu ấy vọng vào tai Bạch Phàm và Hoắc Phi trong lúc lửa dục bốc cao, khiến họ cảm thấy máu huyết toàn thân sôi sục như thể mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dao-ca/3008330/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.