Editor: Jung Tiểu Kú
Ta không hiểu vì cái gì ta lại đau lòng đến như vậy, vì cái gì ta lại khóc như mưa đến như thế, tình thân hay tình yêu, nếu không có sự tin tưởng nhau, thì làm sao có thể lâu bền được. Đọc truyện mà lại nghĩ đến người, nghĩ đến lại càng đau lòng. Bao nhiêu năm tháng qua đi, người dùng tất cả tình thương yêu, lo lắng, để chăm sóc, quan tâm đến ngươi nhưng rồi những vô tình, ngươi phũ phàng, trái tim cũng sẽ không lạnh lẽo như ngươi. Là ngu ngốc hay vì quá yêu thương, không biết, không muốn biết, chỉ biết người nhận hết những đau đớn, dằn vặt là người mà thôi. Mệt mỏi quá!
Tây Môn Lẫm Nhiên chậm rãi đi đến, thấy y, bên môi xuất ra ý cười dịu dàng, mỉm cười nói: “Đêm nay là Trung thu, Khê Nguyệt, chúng ta đi ngắm trăng được không? Chỉ mong lâu dài, ngàn năm cùng với bền vững, khó có được tối nay trăng tròn, người cũng viên mãn như thế này.”
“Tốt… Tốt, bất quá ngươi vừa trở về, hay là uống chén trà trước đi.” trái tim Tô Khê Nguyệt đập thình thịch, liều mạng tự nói với mình phải bình tĩnh bình tĩnh, một bên nâng lên chén trà trên bàn kia, đưa tới trước mặt Tây Môn Lẫm Nhiên.
Tây Môn Lẫm Nhiên chăm chú nhìn y, ánh mắt dịu dàng triền miên, triền miên đến nỗi làm cho Tô Khê Nguyệt không biết tại sao, nhưng là trái tim như muốn vỡ ra.
Y rất là kinh ngạc, nghĩ thầm đây là có chuyện gì? Còn không đợi tìm được đáp án, chợt nghe Tây Môn Lẫm Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-cung-phong-nguyet-he-liet-dao-thi-vo-tinh-khuoc-huu-tinh/146628/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.